Chương 738 Phản bội 1
Nếu có đủ số lượng chiến tu, thậm chí có thể đối đầu với Niết Bàn.
Lúc này hơn một trăm Nguyên Lâu vệ xuất hiện, ngay cả Dương Chí Thiện cũng phải chấn động.
Cho dù trong Nguyên Lâu vệ, những người này cũng là tinh anh, tay cầm một loại bảo vật gọi là Thanh Tịnh Lưu Ly bình, mỗi người một cái, có thể liên kết tu vi, thậm chí liên kết linh lực tinh thần của tất cả mọi người.
Khi bọn họ cùng liên thủ, tuy phân bố khắp tám hướng nhưng lại như hóa thân thành một người, ngưng tụ thành khí thế hùng hậu, còn thể hiện khí phách cường đại không kém gì Dương Chí Thiện.
“Hừ, cuối cùng vẫn không lừa được các ngươi.” Dương Chí Thiện hừ một tiếng nói.
Thủy Tinh Tử cười ha hả: “Dương Chí Thiện, chút âm mưu quỷ kế đó của ngươi mà đòi lừa gạt chúng ta? Muốn dùng Thanh Ngọc Bồ Đề suy yếu Tình Ti khiên của ta? Nằm mơ đi, Nguyên Lâu vệ, dùng Ma La ấn!”
Một trăm hai mươi tám Nguyên Lâu vệ đồng thời ra tay, Chư Thiên La ấn pháp của Yên Vũ lâu đã được phát động, một trăm hai mươi tám thủ ấn ngưng tụ giữa không trung, tạo thành một dấu chưởng hùng vĩ như tiên phật giáng thế, từ trên không giáng thẳng xuống.
Ma La ấn!
Đây là đại thần thông mà chỉ cường giả Niết Bàn trong Yên Vũ lâu mới có thể thi triển, nhưng thời khắc này lại bị Nguyên Lâu vệ chỉ có cảnh giới Vạn Pháp thi triển vượt cấp. Thiên địa cũng theo đó biến sắc, toàn bộ bầu trời ảm đạm không chút ánh sáng, thậm chí Dương Chí Thiện còn cảm giác được bản thân như trúng thần thông đoạn tuyệt thiên địa, cảm ứng đối với thiên địa cũng suy yếu đi nhiều.
Hắn cười ha hả nói: “Ma đạo trên người, cho dù ngươi ngăn cách thiên địa thì đã sao?”
Nói đoạn xuất quyền đánh ra, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Đúng như hắn đã nói, Ma môn tu pháp là chủ yếu tu luyện bản thân, rất giống với Cực Chiến đạo, ngăn cách thiên địa ảnh hưởng rất ít lên họ.
Nhưng mục đích của Thủy Tinh Tử không phải ở đây.
Ngay lúc Dương Chí Thiện xuất thủ, Ma La ấn biến mất, hóa thành tia nước vô biên, quanh quẩn trên không trung ung, liên miên bất tuyệt. Dương Chí Thiện chỉ cảm thấy quyền này như đánh vào bị bông, tất cả mọi linh lực đều bị đánh tan, càng không thể tạo ra hiệu quả gì.
“Yên Ba Vụ Ẩn, Thu Vũ Mạn!” Dương Chí Thiện hừ một tiếng.
Yên Vũ lâu giỏi nhất là ẩn nấp biến hóa, Yên Ba Vụ Ẩn thần thông tu tới chỗ thâm sâu nhất thì khi xuất thủ cực kỳ xảo quyệt. Một trăm hai mươi tám tên Nguyên Lâu vệ trông thì như sử dụng Ma La ấn nhưng thực chất lại dùng một loại thần thông khác là Thu Vũ Mạn, dùng nhu khắc cương, vừa vặn khắc chế linh lực hùng vĩ vô biên của Dương Chí Thiện.
Ngay cả Ninh Dạ cũng thấy chấn động.
Về mặt bản chất đây cũng là một loại ảo thuật, chẳng qua phương thức sử dụng của hai bên hoàn toàn bất đồng.
Trên Tâm Thiện đảo, một trận đại chiến chính thức triển khai.
Dương Chí Thiện dùng thân thể Thiên Ma sáu tay, đối đầu với Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử và một trăm hai mươi tám Nguyên Lâu vệ, tay cầm Tâm Ma cổ quyển, tụng niệm đôi lời, ma âm vô hình xâm nhập đầu óc, xâm lấn tâm thần, đầu tiên tập kích đám người Nguyên Lâu vệ.
Nhưng Nguyên Lâu vệ được rèn luyện lâu năm, đã có chuẩn bị đối với thủ đoạn này.
Tịnh bình trong tay tất cả Nguyên Lâu vệ sáng rực lên, đồng thời Nam Ca Tử cũng phát ra tiếng kêu khẽ, như Phạn âm vang vọng, chống lại âm thanh tâm ma của Dương Chí Thiện.
Dương Chí Thiện tế ra Hoang Tuyệt cổ ấn thì Thủy Tinh Tử lại ném ra một hạt bảo châu. Bảo châu kia chuyển động trên không trung, phóng thích hào quang dịu dàng, nâng chéo Hoang Tuyệt cổ ấn, khiến nó không thể đánh xuống.
Dương Chí Thiện lại vung Hắc Ma phiên, tam đại Vô Cấu phía xa đồng thời thi pháp, phối hợp với Nguyên Lâu vệ cùng chống trả Dương Chí Thiện.
Tuy Dương Chí Thiện kiêu hùng, tu vi thông thiên triệt địa, nhưng đối mặt với nhiều đại lão như vậy cũng cảm thấy một cây làm chẳng lên non, cả giận nói: “Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử, các ngươi định sống mái với bản tôn hay sao?”
“Lắm lời, ngươi giết Xích Nhiêm Tử thì phải trả mạng, còn phải giao hết bảo vật trên người ra bồi thường.”
“Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng đã đưa cho Hắc Bạch thần cung rồi.”
“Chúng ta sẽ tới đòi nợ bọn chúng sau, nhưng càng không thể bỏ qua cho ngươi được!” Thủy Tinh Tử hét lên thê lương, hiển nhiên trong lòng đã thù hận tới cực điểm.
Lần này Yên Vũ lâu tổn thất quá lớn, lớn tới mức cho dù thế nào Yên Vũ lâu cũng không thể nhịn nổi cơn thịnh nộ này.
Chỉ có giết Dương Chí Thiện, đoạt lấy tất cả bảo vật trên người hắn, tốt nhất còn lấy được ma thể cường đại kia mới bù đắp được đôi chút.
Đây là bản chất của chiến tranh, càng thua thì càng muốn đổ vốn vào, hoặc thắng lợi thu hồi cả vốn lẫn lãi, hoặc thua sạch không còn gì cả.