Chương 739 Phản bội 2
Mấy năm qua Yên Vũ lâu đã trải qua vô số sóng gió, bọn họ thu hoạch được từ chiến tranh, càng không e ngại lời khiêu chiến từ một chưởng giáo Ma môn.
Lúc này các đại năng của Yên Vũ lâu dồn dập xuất thủ, dần dà Dương Chí Thiện cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng người này cũng mạnh tới đáng sợ, áp lực càng lớn thì biểu hiện của hắn càng dũng mãnh.
Thấy nhiều người bị cuốn vào chiến trường như vậy, Dương Chí Thiện âm trầm nói: “Được được, nếu các ngươi đã không ngại chuyện Hắc Bạch thần cung kiếm lợi, thế thì bản tôn cũng chẳng ngại ngần thay đổi đại thế hiện tại, giúp bọn chúng diệt trừ các ngươi. Từ nay trở đi, tu tiên giới ắt có chiến tranh!”
Nói xong sáu cánh tay đã bộc phát, lại phóng thích Vô Gian Ma Ngục.
Vô Gian Ma Ngục chính là thần thông cường đại nhất của Ma môn, một khi thi triển toàn bộ không gian xung quanh đều hóa thành ma cảnh, uy lực vô cùng, thậm chí có hiệu quả phong tỏa không gian.
Nhưng một khi thi triển pháp thuật này, trong thời gian ngắn ngay cả người thi thuật cũng khó mà bỏ chạy, vì vậy bình thường chỉ dùng khi có ưu thế hay đang liều mạng.
Hiển nhiên Dương Chí Thiện không có ưu thế, vì vậy lần này hắn liều mạng thật rồi.
Ma khí bao phủ, cho dù có Thanh Tịnh Lưu Ly bình hộ thể, đám Nguyên Lâu vệ cũng rơi vào cảnh khố ở chống đỡ.
Nam Ca Tử lấy ra một cây tiêu cổ, thổi u u, âm thanh vang vọng xung quanh, trấn áp tâm ma giúp thuộc hạ.
Thời khắc này có thể nói hai bên lâm vào tình cảnh giằng co.
Nhưng ngay lúc này ánh mắt Dương Chí Thiện lóe lên vẻ giảo hoạt: “Động thủ!”
Theo tiếng hô của hắn, Lục Nguyên Đường đang ở phía sau đột nhiên xuất thủ, xuất kiếm đâm sâu ba tấc vào sau gáy Đường Tật Phong ở phía trước.
Đường Tật Phong quát lớn một tiếng, tài nguyên chi linh bốc lên nhưng bị vây trong cơ thể, phát ra tiếng kêu vào tuyệt vọng tới cực điểm.
“Lục Nguyên Đường, ngươi!” Thẩm Phi Vân kinh hãi hét lên, phóng một luồng sáng đỏ rực rỡ về phía Lục Nguyên Đường.
Lục Nguyên Đường lại cười lên quái dị, Đường Tật Phong cũng đột nhiên xuất thủ, hai tay ôm lại thành Âm Dương Vô Cực ấn pháp, ôm chặt lấy Thẩm Phi Vân, khiến cô không cách nào nhúc nhích. Ma khí tuôn trào ồ ạt từ người Đường Tật Phong, bao phủ cả bản thân và Thẩm Phi Vân vào trong.
Đồng thời Lục Nguyên Đường ném ra một vật, là một bức tranh.
Bức tranh mở ra, không ngờ lại là cảnh tượng U Minh Ma Ngục, khi nó trải ra, toàn bộ hòn đảo ầm một tiếng tỏa ra ngọn lửa hực hực, như ma hỏa giáng thế, phối hợp với Vô Gian Ma Ngục của Dương Chí Thiện, như hình thành một khe hở Ma Uyên.
“Tử Ngục chân quyển? Lục Nguyên Đường, ngươi là người trong Ma môn?” Nam Ca Tử kinh hãi hét lớn.
Lục Nguyên Đường vốn được Yên Vũ lâu thu nhận sau khi đám người Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du bỏ mình, còn người chiêu mộ hắn chính là Nam Ca Tử.
Khi đó Nam Ca Tử từng tự tay điều tra hắn, có thể xác nhạn trên người kẻ này không có ma công.
Chính vì vậy khi Xích Nhiêm Tử nhắc nhở hắn có lẽ trong Yên Vũ lâu có người của Ma môn, Nam Ca Tử chưa từng nghi ngờ hắn, ngược lại hoài nghi nhất là Ma Hải Thọ.
Ma Hải Thọ chết mà thi thể hoàn toàn không thấy đâu, càng khiến hắn khẳng định nghi ngờ của mình.
Nhưng hắn không ngờ tuy Lục Nguyên Đường không tu luyện ma công nhưng vẫn phục vụ cho Ma môn.
Lúc này Dương Chí Thiện lại cười ha hả, đấm ra vài quyền: “Một lũ ngu xuẩn, không phải tu luyện ma công thì mới là người trong bổn môn. Hừ, nếu không vì thằng nhãi của Hắc Bạch thần cung, bản tọa đã thành công rồi! Chết hết đi cho ta!”
Sau tiếng hét của hắn, chỉ thấy trong khe hở Ma Uyên, vô số ma vật lũ lượt tràn ra, dồn dập đánh tới.
Lúc này Thẩm Phi Vân đang dốc toàn lực đối phó với Âm Dương Vô Cực ấn pháp của Đường Tật Phong, miệng còn la hét: “Tật Phong, mau tỉnh lại!”
Nguyên thần của Đường Tật Phong hô to: “Hắn đang ma hóa ta, giết ta đi!”
Có điều Thẩm Phi Vân nhìn Đường Tật Phong trước mặt, nước mắt lưng tròng, cho dù thế nào cũng không ra tay được.
Thẩm Phi Vân và Đường Tật Phong là phu thê, cũng coi như cặp đạo lữ có tiếng trong Yên Vũ lâu, lúc này tận mắt chứng kiến trượng phu gặp khổ nạn, trong lòng cực kỳ đau xót.
Đúng lúc này, Lục Nguyên Đường cực kỳ nham hiểm tập kích từ sau tới, lại ra tay với Thẩm Phi Vân. Tay hắn cầm một con dao găm vừa nhỏ vừa dài, đang đâm vào dưới nách Thẩm Phi Vân. Nhát đâm trông rất bình thường, nhưng Thẩm Phi Vân lại kêu lên cực kỳ đau đớn.
Âm thanh như sấm sét, hóa thành tia điện đầy trời, nhưng thân hình Lục Nguyên Đường lại hóa thành ảo ảnh, dễ dàng né tránh, cười đắc ý nói: “Vô dụng thôi, hai vị đạo huynh.” Mấy năm nay ta luôn nghiên cứu các ngươi, hai vị hợp thể song tu, tuy có thể liên thủ nhưng chính vì vậy các ngươi có sơ hở trí mạng.”