Chương 741 Bốc lên 2
Cho dù giao chiến công bằng một chọi một, Đường Tật Phong hoặc Thẩm Phi Vân cũng không phải đối thủ của hắn.
Tên khốn kiếp này giấu giếm sâu thật.
Lục Nguyên Đường vẫn đang cười ha hả: “Ai da ai da, mỹ nhân như hoa như ngọc giờ lại biến thành ma vật. Chậc chậc, tiếc quá đi thôi.”
Giết người tru tâm, mỗi câu nói của Lục Nguyên Đường đều khiến tâm thần Đường Tật Phong và Thẩm Phi Vân xao động.
Mà lời nói của hắn cũng không sai, bị ma khí xâm lấn, sắc mặt Thẩm Phi Vân và Đường Tật Phong càng lúc càng đen kịt.
“Lục Nguyên Đường, ngươi cũng không được chết tử tế đâu!” Trần Phi Vân hét lên rồi lại phóng thích thần thông.
Thân thể cô bị Đường Tật Phong hạn chế, hai người nối liền thành một, chỉ có thể mượn nguyên thần phóng thích thần thông, nhưng mỗi lần mượn lực thiên địa là ma khí xâm nhập càng mãnh liệt. Thậm chí thân thể hai vợ chồng đã bắt đầu biến dị, bên ngoài có một lớp vẩy màu đen.
Đường Tật Phong biết một khi ma khí xâm lấn hoàn toàn, phu thê bọn họ sẽ không còn cơ hội lên tiếng, từ đó trở đi chỉ còn là chó săn cho Dương Chí Thiện.
Nguyên thần của Đường Tật Phong hô to: “Phi Vân, Vô Cấu Sinh Hoa, dùng Linh Tê thuật!”
Thẩm Phi Vân biến sắc; “Không!”
Lục Nguyên Đường trong lòng giật thót.
Linh Tê thuật? Đây là bí thuật gì?
Từ khi gia nhập Yên Vũ lâu, hắn ra sức giao hảo với đám người Đường Tật Phong, thăm dò căn cơ bọn họ, hiểu biết tường tận về thủ đoạn của hai vợ chồng này, không ngờ Đường Tật Phong vẫn giấu giếm một chiêu. Lục Nguyên Đường cười lên quái dị: “Đường Tật Phong, ngươi không coi bằng hữu ra gì rồi, lúc trước đã nói là không có gì bí mật, trao đổi bí thuật, thế mà ngươi vẫn giấu giếm một chiêu.”
“Mẹ nhà mày!” Đường Tật Phong đột nhiên gầm lên dữ dội, trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng đao quang trong suốt, hạ đao với chính mình.
Tự chém nguyên thần!
Xoạt!
Đao này chém xuống nguyên thần của Đường Tật Phong bị hắn chém thành hai nửa, nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi ảnh hưởng của bí thuật Tỏa Nguyên, hoàn toàn tự do.
Nhưng hắn không chạy trốn mà lao về phía Thẩm Phi Vân: “Chạy mau!”
Sau khi lao tới, chỉ nghe ầm một tiếng.
Trong thân thể Thẩm Phi Vân lóe lên ánh sáng, tất cả ma khí xâm nhập cơ thể Thẩm Phi Vân bị ánh sáng này ép ra.
“Không!” Thẩm Phi Vân hét lên đau xót.
Không ngờ thân thể mất đi nguyên thần của Đường Tật Phong lại tự động tan rã, đồng thời thân thể Thẩm Phi Vân cũng hóa thành luồng sáng bay về phía chân trời, hoàn toàn bỏ qua phong tỏa không gian của Vô Gian Hắc Ngục, thi triển Quang Độn bay đi.
“Đây là cái gì?” Lục Nguyên Đường kinh hãi.
Hắn không ngờ trong tình huống này mà Đường Tật Phong vẫn có thể cứu được Thẩm Phi Vân, đành cắn răng đuổi theo luồng sáng, bay khỏi Vô Gian Hắc Ngục, tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau hắn lại thấy luồng sáng mà Thẩm Phi Vân biến thành bỗng dừng lại, trở về thế gian, đứng trên không trung trừng mắt nhìn Lục Nguyên Đường, không ngờ thân thể lại bốc lên khí thế kinh người, tỏa ra ánh lửa vô tận. Trong ánh lửa này thân thể Thẩm Phi Vân nhanh chóng tan rã, thậm chí nguyên thần cũng biến mất.
Thấy cảnh này, Lục Nguyên Đường kinh hãi la lên thất thanh: “Niết Bàn!”
Niết Bàn mang ý nghĩa trùng sinh.
Cường giả Vô Cấu nếu muốn đạt tới Niết Bàn nhất định phải phá rồi lại lập, trải qua nguy hiểm chết rồi trùng sinh.
Sơ sẩy chút thôi là tử vong hoàn toàn, chính vì vậy cực kỳ nguy hiểm.
Mà bao giờ Lục Nguyên Đường kinh hãi phát hiện Thẩm Phi Vân lại đang Niết Bàn!
Thế này là so?
Tu vi của cô ta còn chưa tới đỉnh phong, sao có thể Niết Bàn. Niết Bàn sớm như vậy chắc chắn phải chết.
Không, không đúng!
Lục Nguyên Đường chú ý thấy Thẩm Phi Vân không tan rã hoàn toàn mà vẫn có một cái bóng mờ ảo lơ lửng trên không trung.
Đó là... Đường Tật Phong?
Lục Nguyên Đường đột nhiên hiểu ra gì đó.
“Linh Tê thuật? Hóa ra là vậy à?” Lục Nguyên Đường giật mình há hốc miệng: “Hóa ra các ngươi sáng tạo ra một phương pháp Niết Bàn hoàn toàn mới, thông qua hy sinh một bên tác thành cho bên còn lại.”
Trên bầu trời, thân thể Thẩm Phi Vân vẫn không ngừng tan rã, nhưng đồng thời nhanh chóng gây dựng lại, tỏa ra khí thế hùng hồn ép Lục Nguyên Đường không cách nào tiếp cận.
Trong mông lung hư ảo, Thẩm Phi Vân nhìn Lục Nguyên Đường: “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi!”
Giọng nói mang theo thống hận và oán độc vô cùng.
Sau tiếng nói của cô, một luồng lực lượng vô hình đã trói buộc Lục Nguyên Đường. Lục Nguyên Đường phát hiện mình không cách nào động đậy.
“Không thể nào!” Hắn kinh hãi kêu to: “Tu vi của ngươi còn chưa tới đỉnh phong, nguyên thần của Đường Tật Phong đã trọng thương, không thể giúp ngươi trở thành Niết Bàn!”
“Nhưng đủ để giết ngươi.” Thẩm Phi Vân lạnh lùng nói.
Sau tiếng nói của cô, Lục Nguyên Đường chỉ cảm thấy một cơn thủy triều khủng khiếp ập tới, chỉ trong chớp mắt đã nhấn chìm toàn bộ ý thức của hắn...