Chương 742 Hấp thu
A!!!"
Lục Nguyên Đường phát ra tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết, nhưng mặc cho hắn giãy giụa ra sao cũng không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay Thẩm Phi Vân.
Thời khắc này Thẩm Phi Vân niết bàn trùng sinh, tất cả tử vong đều quy về Đường Tật Phong, còn tái sinh thì thuộc về cô, đổi lại là linh lực cường đại vô tận, thần thức tăng vọt, thần uy như ngục. Tuy Lục Nguyên Đường tu vi cao thâm nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực cực lớn, cuối cùng bị Thẩm Phi Vân luyện sống.
Sau khi giết chết Lục Nguyên Đường, hào quang dâng lên trong người Thẩm Phi Vân không hề thuyên giảm.
Cô biết mình không còn nhiều thời gian, giọng nói buồn bã: “Phu quân, ta sẽ không để chàng chết vô ích.”
Nói xong đã vung hai tay lên, phát động pháp lực vô biên, đánh về phía không gian đen kịt kia.
Cột sáng khổng lồ đánh lên Vô Gian Hắc Ngục, làm dấy lên một cơn sóng lửa khủng khiếp, ngay cả thiên địa cũng phải biến sắc theo.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí một số đại năng ở phương xa cũng cảm nhận được biến hóa ở nơi này.
Đòn tấn công từ bên ngoài đánh lên Vô Gian Hắc Ngục, khiến cả không gian đều xao động.
Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử vui mừng, lập tức phát huy toàn bộ lực lượng, thời khắc này hai bên đã không còn lưu thủ, dốc toàn lực xung kích Vô Gian Hắc Ngục.
“Hây!!!”
Dương Chí Thiện đã phát ra tiếng kêu hét như ma quỷ, không ngờ lại bỏ qua Vô Gian Hắc Ngục, tế ra Hoang Tuyệt cổ ấn đánh tới Thủy Tinh Tử.
Thần ấn từ trên trời giáng xuống, đập tới đỉnh đầu Thủy Tinh Tử.
Nam Ca Tử biết không ổn, không ngờ lại chủ động che phía trước Thủy Tinh Tử, dốc toàn lực chống lại Hoang Tuyệt cổ ấn, đồng thời Thủy Tinh Tử phản kích lại Dương Chí Thiện.
Nhưng Dương Chí Thiện bất chấp, trút toàn bộ linh lực lên cổ ấn, thần uy của cổ ấn tăng vọt. Tiên pháp vòng hộ thể của Nam Ca Tử lập tức vỡ nát, cổ ấn đã giáng xuống đỉnh đầu Nam Ca Tử, thân thể vỡ nát, nguyên thần xao động.
Đồng thời trong cơ thể Dương Chí Thiện, nguyên thần hóa ma bay ra, như ma vật trong hư không, cắn một cái lên nguyên thần Nam Ca Tử, quấn chặt lấy hắn.
“Nam Ca!” Thủy Tinh Tử kêu to, dốc toàn lực xuất thủ.
Nhưng xem ra Dương Chí Thiện có liều mạng cũng muốn giết chết một người, trực tiếp vứt bỏ thân thể.
Không chỉ có vậy, còn chủ động rút lấy lực lượng từ trong thân thể, ma uy tăng cường điên cuồng, thần thông đối chọi, Nam Ca Tử không thể chịu nổi, không ngừng gào thét trong ma diễm ngập trời của Dương Chí Thiện, hào quang nguyên thần không ngừng tan rã.
Đừng nói sống sót, ngay cả bỏ trốn cũng cực kỳ khó khăn.
Đúng lúc này, thiên địa u ám đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Vô Gian Hắc Ngục bị phá!
Nương theo ánh sáng tràn vào là thân hình Thẩm Phi Vân nhanh như điện chớp, mang theo khí thế vô biên đánh thẳng lên người Dương Chí Thiện.
Cú va chạm như sao băng rơi, Dương Chí Thiện gào thét điên cuồng, thân thể Thiên Ma trúng đòn từ từ tan rã tiêu vong, chỉ còn nguyên thần cường đại vẫn đang cắn nuốt Nam Ca Tử!
Nếu chỉ nhìn nguyên thần hai người bọn họ giao đấu thì đâu còn chút uy nghiêm nào của đại năng khi giao thủ, chẳng khác nào chó dữ giành mồi, dùng phương thức nguyên thủy nhất, tàn nhẫn nhất cắn xé lẫn nhau.
Thủy Tinh Tử và Thẩm Phi Vân đồng thời ra tay công kích, nhưng Dương Chí Thiện lại cười ha hả: “Chết hết đi cho lão phu!”
Sau tiếng hét của hắn, chỉ thấy thân thể Thiên Ma đột nhiên phình to.
“Không được!” Thủy Tinh Tử nhìn ra vấn đề: “Hắn định tự nổ ma thể!”
Một khi thân thể Thiên Ma tự nổ, uy lực mạnh mẽ không thể kháng cự, hiển nhiên đây là sát chiêu cuối cùng của Dương Chí Thiện.
“Chạy mau!” Thủy Tinh Tử biết không ổn, trong tay xuất hiện một lưỡi đao ánh sáng trong suốt, chém về phía nguyên thần của Nam Ca Tử hệt như Đường Tật Phong đã làm, cũng chém đứt nguyên thần Nam Ca Tử, tiếp đó thi triển độn thuật siêu phàm, kéo cả Thẩm Phi Vân và một phần bọn Nguyên Lâu vệ bỏ chạy về phía xa, chỉ khoảnh khắc sau đã xuất hiện cách đó trăm dặm.
Vừa xuất hiện đã thấy phía xa dâng lên một đợt ma triều khủng khiếp, xộc thẳng tới chân trời, tạo thành một đám mây hùng vĩ như cây nấm màu đen.
Sau đó là sóng xung kích khủng khiếp quét qua mặt biển, tạo thành một đợt thủy triều ngập trời, kéo dài tới tận phương xa.
Thấy cảnh này, Thủy Tinh Tử bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
“Sư phụ!” Thẩm Phi Vân nước mắt đẫm lệ gào khóc, quỳ rạp xuống trước mặt Thủy Tinh Tử: “Tật Phong... Tật Phong chàng ấy...”
Hào quang dâng lên trong người đã bắt đầu mờ nhạt.
Thủy Tinh Tử nhìn học trò cưng của mình, ngã ngồi xuống đám mây: “Ta biết... ta biết... Năm xưa con là nữ nhân thiên tài trong Yên Vũ lâu, còn Tật Phong chỉ là tu sĩ bình thường. Khi con kiên quyết muốn lấy hắn, ta còn ra sức phản đối. Bây giờ Tật Phong đã chứng minh bản thân, hắn đúng là vị hôn phu mà con lựa chọn. Hắn cứu con mà hy sinh bản thân, đúng là người đáng trông cậy.”