← Quay lại trang sách

Chương 748 Cảnh báo

Ba canh giờ sau.

Trên một hòn đảo cách Tâm Thiện quan tám trăm dặm.

Mặt biển nổi sóng lớn, lại một con thủy yêu lên bờ.

Lần này là một con cua nhỏ, quan sát xung quanh.

Xác nhận không có ai mới hóa thành hình người.

Không ngờ lại là Lôi Vô Tâm.

Tên này đúng là giết cũng không chết, không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà lần nào cũng trốn thoát.

Nhưng mỗi lần bỏ trốn thì tu vi của hắn lại giảm xuống một tầng, giờ chỉ còn có Hoa Luân.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Lôi Vô Tâm tức giận mắng chửi.

Chuyến đi lần này tổn thất quá nặng nề, Lôi Vô Tâm tức giận tới cùng cực.

Rớt liền hai cấp, muốn khôi phục cũng không dễ dàng gì.

“Ninh Dạ, ngươi chờ chết đi!” Lôi Vô Tâm mắng một tiếng, xoay người rời khỏi.

“Quả nhiên ngươi vẫn còn sống.” Ninh Dạ cười nói.

“Cái gì?” Thân thể Lôi Vô Tâm đờ dẫn, ngơ ngác quay đầu lại.

Quả nhiên, Ninh Dạ đang đứng sau lưng hắn, cách đó không xa.

“Không thể nào!” Lôi Vô Tâm hét lớn: “Sao ngươi biết ta ở đây?”

Ninh Dạ đoán được hắn không chết cũng không có gì lạ, nhưng khiến hắn không thể hiểu nổi là vì sao Ninh Dạ lại biết địa điểm hắn sống lại.

Ngay cả Thủy Tinh Tử còn không tìm được.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, không cần Ninh Dạ trả lời, hắn đã tự nghĩ ra; “Vấn Thiên thuật?”

Ninh Dạ nhún vai: “Đấy, ngươi cũng tự biết mà.”

Vấn đề lớn nhất trong chuyện cảnh giới giảm sút là Ninh Dạ không chỉ biết sinh tử của hắn mà còn có thể tìm được vị trí chính xác của hắn.

Lôi Vô Tâm sống lại, ưu thế lớn nhất là hắn có thể lựa chọn sống lại ở bất cứ nơi nào. Vì vậy cho dù Thủy Tinh Tử biết hắn vẫn còn sống nhưng cũng không làm gì được hắn. Nhưng ưu thế này lại bị Vấn Thiên thuật khắc chế.

Sau khi Ninh Dạ tìm tới lần hai, Lôi Vô Tâm biết mình toi rồi.

Bất Tử Kiếp của hắn bị Vấn Thiên thuật của Ninh Dạ khắc chế, tức là có trùng sinh cả trăm lần cũng vô dụng.

Nghĩ tới đây, Lôi Vô Tâm mất hết lòng tin, hung ác nói: “Được, được, Ninh Dạ, ngươi to gan lắm. Coi như ngươi lợi hại, muốn giết cứ giết đi.”

Ninh Dạ lắc đầu nói: “Bây giờ ta lại không muốn giết ngươi. Pháp thuật trùng sinh của ngươi cũng khá thú vị. Máu thịt trùng sinh cần có nguyên thần, còn pháp thuật phân thần xưa nay luôn là thần thuật trong tiên giới. Cho tới nay ta mới thấy có hai người nắm giữ pháp thuật này, nhưng mỗi bên đều có hạn chế. Diệt Thần chú quá nguy hiểm, Tạo Hóa thần thuật theo đuổi vĩnh sinh mà tự hủy tương lai. Không biết thủ đoạn của ngươi là gì, nhưng đáng nghiên cứu.”

Nói xong đã nhấc tay lên, ném Lôi Vô Tâm vào Thiên Cơ điện, để hắn bầu bạn với Thiên Cơ.

Yên Vũ lâu.

Đây là một tòa Bồng Lai tiên cảnh, tiên cung dưới đáy biển.

Là tiên cung duy nhất có thể di chuyển dưới đáy biển, tổng bộ Yên Vũ lâu chưa bao giờ cố định, cũng vì vậy người ngoài khó lòng biết được vị trí cụ thể của nó.

Nhưng do phải liên lạc với môn đồ bốn phương, Yên Vũ lâu không thể che giấu vị trí tổng bộ được, vì vậy cũng có quy luật cố định.

Mỗi năm tháng ba, Yên Vũ lâu sẽ dừng lại gần Thiên Tâm đảo.

Thiên Tâm đảo là một hòn đảo lớn thuộc địa bàn quản lý của Yên Vũ lâu, diện tích khoảng hai tỉnh, có trăm vạn người cư ngụ tại đây.

Chính giữa hòn đảo có một hồ nước lớn, đáy hồ thông với biển sâu, lại liên kết với Yên Vũ lâu.

Dưới biển sâu ngàn trượng.

Yên Vũ lâu như long cung dưới nước, đậu lại tại đây.

Phía trên trung tâm của khu cung điện này là một cái ống thủy tinh khổng lồ nối liền tiên cung với Thiên Tâm đảo.

Nghe nói Yên Vũ lâu di chuyển cần tiêu hao rất nhiều tinh thạch làm động lực, mà ống nối này là để nhận năng nguyên linh thạch từ mặt đất, vì vậy đây cũng là vị trí nòng cốt của Yên Vũ lâu.

Tuy Yên Vũ lâu ở dưới nước, thế nhưng có vòng phòng hộ khổng lồ, bên trong Yên Vũ lâu vẫn rất sáng sủa trong lành.

Giữa lầu các và hải dương như có một bức tường vô hình, cá bơi đến đây, thậm chí đụng phải lồng phòng ngự nhưng không hề bị thương, sau khi “tấn công” mấy lần không có kết quả mới lắc đầu vẫy đuôi bỏ đi.

Giờ phút này Tuyết Linh Nhi đang đứng trước đài ngắm cảnh của Yên Vũ lâu, nâng cằm ngắm nhìn cảnh biển bên ngoài.

Một nha hoàn đi tới bên cạnh Tuyết Linh Nhi: “Đại tiểu thư, biết ngay là người lại chạy đến đây mà.”

Tuyết Linh Nhi thở dài một tiếng: “Người ta chỉ ngắm cảnh biển chút thôi cũng sai à?”

Nha hoàn kia cười lạnh: “Cảnh biển? Ngày cũng ngắm cá, đêm cũng ngắm cá, ngắm chán lâu rồi. Chắc đại tiểu thư không nghĩ tới cá mà là Lệ ca ca phải không?”

Tuyết Linh Nhi đỏ mặt, cấu nha hoàn một cái: “Nha đầu chết tiệt kia, nói nhăng nói cuội gì đó, còn nói linh tinh nữa ta xé miệng bây giờ!”

Nha hoàn kia lại chẳng sợ, nhếch miệng cười nói: “Người cứ mạnh miệng đi, ta thật sự không hiểu, Lệ Hải Thụ kia chỉ là một thống lĩnh Nguyên Lâu vệ nho nhỏ, đâu xứng đáng với đại tiểu thư thiên chi kiều nữ. Sao người lại si mê hắn đến vậy.”