← Quay lại trang sách

Chương 750 Hiến kế 2

Thủy Tinh Tử thở dài: “Xưa nay bức tường kiên cố thường bị phá từ bên trong. Mấy năm nay Yên Vũ lâu leo lên đỉnh Hải Châu, còn hại ít tiểu môn phái hay sao? Một khi đám người đó biết thực lực của Yên Vũ lâu tổn hại nghiêm trọng, lại có các môn phái khác âm thầm ủng hộ, e là đại họa sẽ kéo tới ngay lập tức.”

“Đám môn phái nhỏ? Bọn chúng dám?” Tuyết Thiên Hồng vỗ ghế đứng dậy.

Hắn làm chưởng giáo Yên Vũ lâu, có lẽ là người tu vi thấp nhất trong Cửu Đại Phái, bây giờ cũng chỉ là Vô Cấu đỉnh phong, chưa Niết Bàn. Nhưng lúc này hắn phóng thích khí thế lại không hề yếu hơn Thủy Tinh Tử.

Thủy Tinh Tử nói: “Ta cũng cho rằng bọn chúng không dám, thế nhưng Phi Vân lại cho rằng bọn chúng sẽ làm.”

“Thẩm đại đô sứ?” Tuyết Thiên Hồng nhìn sang phía Thẩm Phi Vân, hắn vẫn quen gọi Thẩm Phi Vân là đại đô sứ.

Hắn không hiểu nổi vì sao Thủy Tinh Tử lại coi trọng Thẩm Phi Vân như vậy.

Thẩm Phi Vân trực tiếp nói: “Ngươi biết mà, thời điểm Niết Bàn, cảm ngộ Thiên Đạo, sẽ có một cơ hội nhập đạo, có thể nhòm ngó thiên cơ.”

Từ Vô Cấu tới Niết Bàn không chỉ trải qua niết bàn trùng sinh mà còn phải cảm ngộ đại đạo, có thể nhòm ngó thiên cơ.

Cô nói: “Ta kết hợp với nguyên thần của Tật Phong, Nam Ca sư bá, có thể nhòm ngó Thiên Cơ. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng dù sao cũng thấy được một vài thứ.”

“Ngươi thấy gì?” Tuyết Thiên Hồng vội vàng hỏi.

“Tai họa!”

Tuyết Thiên Hồng không thể tin nổi nhìn Thẩm Phi Vân: “Ngươi thấy cảnh Yên Vũ lâu ta bị hủy diệt?”

Thẩm Phi Vân trả lời: “Ta chỉ thấy một số cảnh tượng chiến đấu... Ta thấy Yên Vũ lâu đang sụp đổ, một số tu tiên giả đang công kích Yên Vũ lâu, thiên địa cũng theo đó biến sắc, đệ tử của Yên Vũ lâu ta chết dần.”

“Lúc nào?” Tuyết Thiên Hồng vội hỏi.

Thẩm Phi Vân lại chỉ lắc đầu.

Tuy cô chứng kiến thiên cơ nhưng dù sao cũng chỉ là nhìn bầu trời qua cái giếng, chỉ là cảnh tượng thoáng qua, làm sao hiểu được chân tướng?

Bây giờ cô chỉ có thể đưa ra cảnh báo, thậm chí không biết thời điểm cụ thể, có lẽ là ngàn năm sau, cũng có thể là vạn năm sau.

Đương nhiên, cũng có thể là hiện tại.

Nhưng Thẩm Phi Vân đã thấy, vậy thì không thể coi như không.

Chẳng trách!

Chẳng trách Thủy Tinh Tử vội vàng chạy về, muốn chuyển Yên Vũ lâu đi.

Kế sách hiện tại, tốt nhất là bảo tồn bản thân.

Nhưng Tuyết Thiên Hồng lại không nghĩ như vậy.

Hắn âm trầm nói: “Ý trời khó liệu, nhưng không phải không thể thay đổi. Xưa nay người tu tiên chúng ta luôn làm việc nghịch thiên cải mệnh. Sao lại vì thiên ý được chứng kiến trong thoáng qua mà kinh hãi, tự phế bỏ cơ nghiệp? Thẩm đô sứ, ngươi chỉ thấy Yên Vũ lâu ta bị vây công chứ không thấy Yên Vũ lâu bị hủy diệt, đúng không?”

Câu này khiến Thẩm Phi Vân đờ ra.

Đúng, Tuyết Thiên Hồng nói không sai, dù sao cô cũng chỉ thấy cảnh Yên Vũ lâu bị tấn công chứ không phải bị diệt vong.

Nhưng bản thân “diệt vong” không phải khái niệm tuyệt đối. Nếu Yên Vũ lâu bị tấn công, đại năng chết sạch, vậy có coi là diệt vong không? Còn nếu bản thân Yên Vũ lâu bị hủy nhưng một số đệ tử tinh anh chạy thoát, có coi là diệt vong nữa không?

Bức tranh đó không có giải thích, ngươi chỉ thấy một quá trình chứ không phải kết quả tuyệt đối.

Ngay cả Ninh Dạ từng thấy trước thiên cơ cũng không dám khẳng định là diệt vong.

Bởi vì tiêu chuẩn khác biệt.

Thẩm Phi Vân chỉ thấy Yên Vũ lâu bị vây công, nhưng không xác định được kết quả cuối cùng của đợt vây công đó là gì, vì vậy cô cũng không thể phản bác lại lời nói của Tuyết Thiên Hồng.

Tuyết Thiên Hồng lại nói: “Từ khi Yên Vũ lâu lập phái đến nay đã trải qua vô số trận chiến đấu, chỉ tính riêng vây công thôi cũng không dưới mấy chục lần, đã bị diệt vong bao giờ chưa? Thẩm đô sứ, trong hình ảnh mà ngươi thấy có đám người Hắc Bạch thần cung gia nhập không?”

Thẩm Phi Vân lại lắc đầu.

Cô không thấy bất cứ ai trong Bát Đại Môn Phái khác.

“Thế là đúng rồi, theo ta thấy đây chẳng qua chỉ là hành động của phường đạo chích nhãi nhép mà thôi, tưởng rằng đắc thế, có thể nhân cơ hội phản công. Nêu vậy, chúng ta cũng có thể tiện tay thanh lý một lượt. Dám tấn công Yên Vũ lâu ta, phải để cho chúng đến được mà đi không được!” Tuyết Thiên Hồng siết chặt hai nắm tay nói.

Thủy Tinh Tử và Thẩm Phi Vân nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói sao.

Cuối cùng Thủy Tinh Tử đành thở dài nói: “Bây giờ ngươi là chưởng giáo của Yên Vũ lâu, ngươi nói thế nào thì làm thế đó. Nhưng chuyện này rất lớn, để an toàn hơn, ta đề nghị ngươi nên phát lệnh triệu tập, gọi những người của ta đang ở bên ngoài về, gọi cả những môn phái nghe lời đến, để bọn họ giúp đỡ bảo vệ Yên Vũ lâu.”

Tuyết Thiên Hồng lại không nghĩ như vậy: “Nếu làm thế khác nào thừa nhận với bên ngoài là Yên Vũ lâu đang trong thế yếu, chỉ e ngược lại khiến cho càng nhiều đạo chích rình mò. Nếu môn phái thật sự tới bước ngoặt nguy hiểm thì khởi động kế hoạch kia... Nếu thế, càng không nên gọi nhiều người về.”