← Quay lại trang sách

Chương 751 Liên hợp 1

Hắn lại từ chối lời đề nghị của Thủy Tinh Tử.

Không thể không thừa nhận, hắn nói có lý, nhưng rất nhiều khi, suy nghĩ sai lầm trước khi bị chứng minh là sai lầm, thường là có lý.

Tuyết Thiên Hồng không muốn yếu thế, hiển nhiên đã tự từ bỏ cơ hội cuối cùng của bản thân.

❖ ❖ ❖

Trong một góc hẻo lánh của Yên Vũ lâu.

Tuyết Linh Nhi nép mình trong lồng ngực Lệ Hải Thụ, trong lòng đầy thất vọng: “Lệ ca ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lệ Hải Thụ nói: “Hiện tại Yên Vũ lâu an nguy trong sớm tối, chúng ta thân là môn hạ Yên Vũ lâu, nhất định phải tận tâm tận lực giúp đỡ môn phái.”

Tuyết Linh Nhi hoang mang nhìn người yêu: “Nhưng chuyện lớn như vậy tự có cha và bọn đại trưởng lão quyết định, có chỗ nào cho chúng ta ra sức?”

Lệ Hải Thụ cười nói: “Không phải cái gì cũng cần có tu vi. Đừng quên lúc trước Yên Vũ lâu ta bị tên Ninh Dạ kia bẫy chết hai vị đại đô sứ. Chỉ cần mình muốn, thật ra nhân vật nho nhỏ cũng có thể làm đại sự. Huống chi nàng không phải nhân vật nho nhỏ.”

Nói xong véo mặt Tuyết Linh Nhi một cái.

Tuyết Linh Nhi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Chàng nói gì đó, người ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy.”

“Không, nàng có!” Lệ Hải Thụ rất nghiêm túc nói: “Nàng là con gái của chưởng giáo, nàng có thể làm được rất nhiều chuyện. Ta có một ý tưởng...”

“Ý tưởng gì?” Tuyết Linh Nhi chăm chú nhìn Lệ Hải Thụ.

Lệ Hải Thụ đáp: “Bây giờ Yên Vũ lâu đang chịu tổn thất nghiêm trọng, các phái như Hắc Bạch thần cung rục rịch hành động, chuyện cấp bách trước mắt là tăng cường thực lực. Chúng ta phải lập tức truyền lệnh cho các môn phái nhỏ trong Hải Châu...”

“Ý chàng là...”

Lệ Hải Thụ gật đầu: “Bảo bọn chúng giao nộp tất cả bảo vật ra đây, còn phải phái người thế chấp.”

Tuyết Linh Nhi: “Như vậy sẽ khiến bọn họ nổi giận.”

“Bước ngoặt sinh tử rồi, làm sao cố kỵ mấy thứ này được!” Lệ Hải Thụ: “Song Long đại đô sứ đã nghiên cứu ra Thực Thần Ngọc Lộ, nhưng do tài liệu có hạn nên chỉ có thể cung cấp cho ba vị trưởng lão, thậm chí chưởng giáo cũng không có cơ hội. Thế nhưng những môn phái nhỏ có tài liệu đó, chúng ta chỉ cần ép bọn chúng giao ra, lại thêm những bảo vật kia, chỉ trong thời gian ngắn là có thể hoàn thiện Thu Thủy Trường Thiên trận. Đến lúc đó cho dù Hắc Bạch thần cung dốc toàn lực tấn công cũng không làm gì được chúng ta!”

“Tát ao bắt cá, hậu hoạn vô cùng. Cho dù có thắng được trận chiến lần này, chắc chắn các phái trong Hải Châu cũng sa sút, từ nay trở đi sẽ thành hoang tàn bất lực, Hải Châu sẽ trở thành yếu nhất trong Cửu Châu!”

“Lửa đã cháy tới nơi, sao còn nghĩ nhiều như vậy? Một khi Yên Vũ lâu hoàn thiện Thu Thủy Trường Thiên trận, Yên Vũ lâu trở thành chí bảo đại đạo, còn phải sợ những tiên môn khác hay sao?”

Nghe hắn nói vậy, Tuyết Linh Nhi không khỏi động tâm, ngượng ngùng nói: “Ý chàng là... để ta làm chuyện này?”

“Đúng, nàng làm! Nàng là con gái của chưởng giáo, ý của nàng cũng là ý của chưởng giáo.”

“Để ta hỏi phụ thân một câu.”

“Không cần đâu. Nếu nàng tự làm đó là làm theo ý mình. Nếu có vấn đề gì chưởng giáo có thể đẩy trách nhiệm lên đầu nàng. Nhưng nếu nàng hỏi chưởng giáo, chưởng giáo lại đồng ý, như vậy không cách nào trốn tránh. Linh Nhi, nàng đang hy sinh bản thân vì Yên Vũ lâu!” Lệ Hải Thụ nói đầy chân tình.

Tuy Tuyết Linh Nhi chỉ là một cô bé nhưng rất có trách nhiệm.

Nghe Lệ Hải Thụ nói như vậy, ý thức trách nhiệm tăng vọt, chỉ cảm thấy người yêu nói không sai, nếu bản thân dùng lệnh chưởng giáo tự ý làm việc, tương lai có vấn đề gì cũng là bản thân gánh vác, không nguy hại gì tới Yên Vũ lâu.

Mình hành động như vậy đúng là quá vĩ đại.

Lại nhìn ánh mắt chân tình thắm thiết của Lệ Hải Thụ, trong lòng kích động: “Nếu đến lúc đó phụ thân trách phạt ta thì sao?”

Lệ Hải Thụ ôm lấy cô: “Nếu lập công, sao lại có chuyện trách phạt? Nếu có họa, chưởng giáo cũng không giết nàng. Ngược lại nàng bị trách phạt, địa vị giảm xuống, sẽ không còn vấn đề địa vị giữa ta và nàng.”

Không còn điều gì khiến Tuyết Linh Nhi động lòng hơn.

Trong lòng cô lập tức thông suốt, đúng vậy!

Nếu lập công thì nói tất cả đều là người yêu hiến kế, nếu phạm sai lầm thì trách phạt bản thân, cho dù kết quả ra sao mình cũng có thể ở bên Lệ Hải Thụ.

Nghĩ tới đây, cô thầm mừng rỡ, gật đầu nói: “Ta đi ngay đây.”

Đang định nói gì đó, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại ôm Lệ Hải Thụ, hôn hắn một cái thật sâu rồi nói: “Có một tin còn chưa nói cho chàng.”

“Tin gì?”

“Ta có rồi.” Tuyết Linh Nhi hạ giọng nói.

Lệ Hải Thụ biến sắc, Tuyết Linh Nhi đã vui vẻ rời khỏi.

Cô lại không thấy ánh mắt Lệ Hải Thụ lóe lên vẻ đau xót.

“Xin lỗi...” Hắn lẩm bẩm.

Cách Thiện Tâm đảo ba ngàn dặm, có một hòn đảo nhỏ gọi là Hồ Quang đảo.