Chương 761 Mưu phản
Căn cứ theo nguyên tắc mình không đầu tư thì không cần quý trọng, y thản nhiên lấy Tâm Ma cổ quyển ra, đầu tiên bố trí ảo thuật che giấu xung quanh, sau đó ném Tâm Ma cổ quyển vào trong Chính Tâm trì.
Lưỡng Nghi tâm pháp vận chuyển ảnh hưởng, Tâm Ma cổ quyển lẳng lặng chìm xuống đáy ao.
Tâm Ma cổ quyển xuất hiện gợn sóng màu đen, còn trong ao cũng xuất hiện ánh sáng màu trắng, một vòng xoáy trắng đen bắt đầu hình thành, nhưng được ảo thuật che giấu, người ngoài không thấy chút dấu hiệu nào.
Cuối cùng nó hóa thành hình lưỡng nghi, in lên sách cổ.
Nhưng làm tới đây, Ninh Dạ biết tạm thời không thể tiến thêm bước nữa, chủ yếu là do hạn chế từ tu vi bản thân.
Cho nên y thu hồi Tâm Ma cổ quyển rồi nhẹ nhàng rời khỏi.
Ba ngày kế tiếp, mỗi hôm Ninh Dạ lại lượn một vòng về Chính Tâm trì, hấp thu một phần tinh hoa của Chính Tâm trì để luyện hóa Tâm Ma cổ quyển.
Mượn Quang Độn và ảo thuật, Ninh Dạ đi lại trong Yên Vũ lâu như sân sau nhà mình, không ai phát hiện ra động tĩnh của y.
Có thể nói tác chiến chính diện thì Ninh Dạ còn kém rất xa, nhưng trộm gà bắt chó thì đã là vô địch thiên hạ.
Sau ba ngày, cuối cùng Thanh Lâm và Triệu Long Quang cũng chạy tới.
Ninh Dạ lại ra ngoài Yên Vũ lâu gặp hai người.
Triệu Long Quang và Thanh Lâm đã là Vạn Pháp đỉnh phong, đặc biệt là Thanh Lâm, từ lúc ở Đông Phong quan hắn đã là đỉnh phong, nhưng là do lực lượng của Phong Ma Vũ đẩy lên, căn cơ còn thấp, vì vậy muốn đột phá cũng rất xa vời.
Bây giờ có Ninh Dạ giúp đỡ, lại rất dễ dàng.
Hai cột sáng lần lượt xông thẳng tận tầng mây, Thanh Lâm và Triệu Long Quang chính thức trở thành Vô Cấu, khiến Lâm Lang Thiên cũng líu lưỡi. Đổi lại đại năng chắc đã có suy nghĩ không làm việc cho ta thì ta giết, cô lại chỉ nghĩ không thể trêu vào người này, tuyệt đối không thể trêu, vì vậy chung sống khá vui vẻ, Ninh Dạ cũng thẳng thắn không kiêng kỵ gì cô.
Sau khi Thanh Lâm đột phá, Ninh Dạ giao Tâm Ma cổ quyển hấp thu lực lượng Chính Tâm trì cho Thanh Lâm.
Thanh Lâm thấy vậy giật nảy mình: “Đồ tốt, hai loại sức mạnh một chính một phản đồng thời tồn tại, có thể hỗ trợ lẫn nhau, chỉ tiếc là thủ pháp chế tạo quá thô sơ.”
“Làm gì có thủ pháp luyện chế, ta chỉ dùng đạo lưỡng nghi cưỡng ép ràng buộc thôi. Tứ sư huynh, luyện bảo là chuyên môn của ngươi, giao cho ngươi đấy.” Ninh Dạ cười nói.
“Được!” Thanh Lâm rất hưng phấn: “Ngươi muốn luyện thành bảo vật ra sao? Có muốn kết hợp mảnh vỡ của Tẩy Tâm trì, khiến nó phát huy tác dụng Tẩy Tâm trì không?”
Hắn là đệ tử chưởng giáo Hạo Thiên môn, thuật luyện bảo được bí truyền của Hạo Thiên môn, lại có bí thuật kỳ môn của Thiên Cơ môn, bản thân còn là bảo thể, sau khi thăng cấp lên Vô Cấu càng dễ luyện hóa tu vi cỡ này.
Nhưng thần khí hiếm thấy, xưa nay không có cơ hội nào để hắn luyện thần khí, chỉ có thuật giết rồng chứ không có rồng mà giết, trong lòng cũng khổ sở.
Không ngờ tới chỗ Ninh Dạ lại có cơ hội.
Ninh Dạ cười nói: “Tâm Ma cổ quyển và Chính Tâm trì đều có tác dụng nhắm vào nguyên thần, nhưng Tẩy Tâm trì của ta tuy là thần khí chính đạo nhưng lại cưỡng ép thay đổi thần trí người khác, nó quá đáng sợ, đã lạc sang ma đạo, ta không cần nó.”
“Đúng đúng, cái này không cần cũng được.” Lâm Lang Thiên vui vẻ nói.
Tuy Tẩy Tâm trì không có lực sát thương nhưng cưỡng ép thay đổi tâm trí người khác, nghe đã thấy không phải chính đạo. Giờ Ninh Dạ nói mình không muốn thứ này, Lâm Lang Thiên cũng vui mừng.
Bằng không, vạn nhất Ninh Dạ dùng nó tẩy não mình, biến mình thành thuộc hạ trung thành của hắn, thậm chí trở thành chiến lực - nghĩ tới cảnh thân hình liễu yếu đào tơ của mình phải xung phong liều mạng, Lâm Lang Thiên không rét mà run.
Thanh Lâm lại hiểu ý Ninh Dạ, do dự nói: “Nhưng vật này nhắm vào nguyên thần, nếu không dùng nó làm cơ sở thì thật đáng tiếc.”
“Thế thì chưa chắc.” Ninh Dạ nói: “Mấy ngày trước ta cảm ngộ Hắc Bạch kỳ bàn, có lĩnh ngộ. Đạo về lưỡng nghi có thể hòa hợp sinh khắc, kết hợp với đạo của Thiên cơ bao la vạn tượng, biến không thể thành có thể. Tứ sư huynh, có hứng thú cùng ta luyện chế một món thần vật siêu phàm nhập thành thật sự không?”
Nói xong Ninh Dạ đã lấy ra một vật, là bộ xương voi trắng và Huy Diệu kỳ.
Một bộ xương thần thú, một thần khí hạ phẩm trận đạo, Thanh Lâm thấy vậy cũng chấn động: “Ngươi định chơi lớn à!”
“Đúng vậy!” Ninh Dạ cười nói.
Thời gian vừa qua Ninh Dạ có khá nhiều thu hoạch nhưng mãi vẫn không thấy thứ gì thích hợp với bản thân.
Hiếm khi gặp được cao thủ luyện bảo như Thanh Lâm tới giúp, Ninh Dạ cũng không khách khí, thẳng thắn lấy những bảo bối mà mình không dùng hoặc không muốn dùng ra.
Không chỉ có chừng đó, đám người Triệu Long Quang và Thanh Lâm cũng không keo kiệt, ai cũng lấy bảo bối mà mình cất giữ ra.