Chương 765 Cự Ma khôi 2
Thế nhưng so với Tri Vi giới, trận chiến ở Yên Vũ lâu lại có điểm khác biệt.
Chiến tranh ở Tri Vi giới hoàn toàn dựa vào số lượng. Khi đó đám người Nhạc Tâm Thiện nằm ở thế yếu tuyệt đối về mặt số lượng, nhưng tu vi lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Vì vậy chỉ dựa sức mấy chục người mà chống lại cả trăm vạn tu sĩ.
Còn ở đây chênh lệch về tu vi thu nhỏ, chênh lệch số lượng cũng thu nhỏ. Điều này khiến cho mức độ khốc liệt của trận chiến không kinh khủng như Tri Vi giới, thế nhưng đấu pháp lại cao minh hơn không ít, ngay cả Ninh Dạ cũng mở mang tầm mắt. Y còn lôi cả đống Lưu Ảnh thạch ra ghi chép lại trận chiến theo từng góc độ. Đối với y, đây là vật liệu tuyệt hảo để bổ sung cho ảo trận.
Trong lúc ghi chép lại trận chiến, bản thân Ninh Dạ cũng không nhàn rỗi.
Y biết đừng nhìn lúc này giao chiến cực kỳ náo nhiệt, nhưng tất cả chỉ là bắt đầu, cả liên minh bách gia lẫn Yên Vũ lâu còn chưa dùng hết thủ đoạn.
Ninh Dạ lại không muốn đợi bọn họ chậm rãi chiến đấu. Y biết nếu không có mình thì phần thắng của Yên Vũ lâu lớn hơn, vì vậy nhất định phải ép Yên Vũ lâu sử dụng thủ đoạn trước.
Y đi về phía Lưu Hà các.
Lưu Hà các, vị trí kho bảo vật bí mật của Yên Vũ lâu, trong bố trí của Yên Vũ lâu nó tương ứng với vị trí của Tu Di ốc.
Trong bố trí của Thiên Cơ điện, Tu Di ốc là kho cất giữ điển hình, tuy có không gian vô hạn, nhưng ngoài ra không còn năng lực gì.
Lưu Hà các cũng vậy.
Đây là một gian nhà đá rất đơn giản, nhưng bên trong tự có động thiên.
Đối với Ninh Dạ mà nói, thật ra bảo vật trong Lưu Hà các không có nhiều giá trị. Đại chiến nổ ra, tất cả bảo vật đều phải lấy ra sử dụng, cho dù bên trong có bảo vật thì đa số cũng không thích hợp trong chiến dấu.
Y tới đây không vì bảo vật mà có nguyên nhân khác.
Lúc này Ninh Dạ đi tới trước Lưu Hà các, đang định động thủ thì lại thấy Lý Song Long và nha hoàn của hắn cũng xuất hiện ở đây.
Lý Song Long cười nói: “Ninh công tử, quả nhiên ngươi cũng có ý đồ với kho bảo vật này à?”
Ninh Dạ cười nói: “Bên ngoài đang đánh tưng bừng, ngươi không tới giúp một tay à?”
Lý Song Long cười nói: “Chiến tranh thì nhất định phải có thu hoạch, mà bảo vật trong Lưu Hà các này có thể đảm bảo cho Vạn Tiên tông ta dù thành hay bại cũng không chịu thiệt. Ninh công tử, ngươi không định tranh giành với ta đấy chứ?”
Tuy hắn là Vạn Pháp đỉnh phong nhưng cũng biết thực lực của Ninh Dạ cực kỳ khủng khiếp, hắn cũng không chắc mình có thể thắng được không nên nói năng vẫn khá khách khí.
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta đề nghị ngươi đừng động vào Lưu Hà các này thì hơn.”
“Hả?” Lý Song Long ngạc nhiên: “Ngươi có ý gì?”
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Đừng trách ta nhắc nhở ngươi, Yên Vũ lâu không thể ngu ngốc tới mức bỏ lại nơi này không thèm phòng hộ. Chúng ta đều biết với căn cơ của Yên Vũ lâu, chắc chắn sẽ lưu lại hậu chiêu. Còn theo ta thấy, rất có thể nó được bố trí ngay tại đây.”
Ánh mắt Lý Song Long lộ vẻ kinh ngạc: “Ý ngươi nói...”
Ninh Dạ gật đầu: “Câu cá. Vì sao đến giờ Yên Vũ lâu vẫn dùng trận pháp giao chiến chứ không sử dụng bất cứ sát khí gì, chính vì bọn chúng cũng đang tìm kiếm xem rốt cuộc ai mới là người lẻn vào Yên Vũ lâu. Lưu Hà các là mồi nhử tốt nhất. Nếu ngươi vào sẽ trúng gian kế của bọn chúng, khó mà giữ được thân phận.”
“Chẳng phải ngươi cũng tới ư?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta khác với ngươi, ta vốn không phải người của Yên Vũ lâu, không ngại bại lộ thân phận. Hơn nữa ta tự tin cho dù gặp nguy cấp cũng có cách trốn thoát. Nhưng các hạ thì...”
Lý Song Long hiểu ý y, hừ một tiếng nói: “Ta là người đưa ngươi vào, nếu ngươi bại lộ ta cũng bại lộ. Còn nói tới chuyện trốn thoát, Ninh công tử, không phải chỉ mình ngươi có độn pháp. Lưu Hà các cực kỳ quan trọng, bản tọa không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được!”
Thấy không khuyên được hắn, Ninh Dạ cũng không ép buộc: “Thế thì mời ngươi tự nhiên.”
Lý Song Long không đi vào, chỉ nhìn y.
Biết hắn không yên lòng với mình, Ninh Dạ mỉm cười lắc đầu, trực tiếp bỏ đi.
Cái gã này muốn tự tìm đường chết, y không ngăn được, đương nhiên cũng không cưỡng ép, chỉ để lại một cọc tiêu ở đây, có thể di chuyển trở lại bất cứ lúc nào.
Thấy Ninh Dạ đi thật, Lý Song Long đánh mắt cho nha hoàn đằng sau. “Ngươi ở đây canh gác, ta vào xem thử.”
Nói xong Lý Song Long đã kết một ấn pháp, đi vào trong các.
Vừa bước vào đã thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, bản thân đã đặt mình trong một đại điện vàng ròng huy hoàng.
Trên đại điện còn có một bức tượng đầu sư tử.
Bức tượng kia đột nhiên mở mắt ra, tiếng nói vang vọng: “Ai tới đây thế?”