Chương 768 Diệt Thần nỗ 1
Tâm cơ thâm sâu thật!
Ninh Dạ đang thán phục thì thấy Lưu Hà các ầm ầm vỡ nát, một vật từ trong chui ra, chính là Cự Ma khôi kia.
Tiếng gầm vang lên như sấm, nó xông thẳng về phía chân trời, không ngờ lại lao về phía hòa thượng Phạm Không.
Hòa thượng Phạm Không không giao chiến với Niết Bàn nào, nhưng hắn là chủ lực đối phó với đại trận của Yên Vũ lâu.
Giờ Cự Ma khôi đột nhiên xuất hiện, hòa thượng Phạm Không không thể không ra tay ứng phó, kết quả là các tu sĩ cấp trung cấp thấp chịu xui xẻo.
Không có đại năng che chở, uy lực của trận pháp phát huy tác dụng, từng luồng tiên pháp thần thông thỏa thích tung hoành, các đệ tử Yên Vũ lâu liên thủ ra oai, càng lúc càng hung hăng càn quấy. Tu sĩ của liên minh đột nhiên tử thương nặng nề.
Nhưng Ninh Dạ không gấp, y biết chắc chắn liên minh bách gia cũng có thủ đoạn của mình.
Trước khi hai bên dùng hết thủ đoạn, hươu chết vào tay ai cũng khó nói.
Vốn định giúp liên minh bách gia giải quyết vấn đề Cự Ma khôi trước nhưng Lý Song Long tự tìm đường chết, lại giúp Yên Vũ lâu một tay. Nếu đã thế cứ để bọn chúng đánh xong rồi tính.
Ninh Dạ không còn hứng thú với Lưu Hà các, quay người rời khỏi nơi này.
Lần này y đi tới Hình điện.
Hình điện ứng với Đoạn Long đài, trước đây Ninh Dạ từng tới nhưng không phát hiện ra ở đây có thần vật gì.
Thế nhưng Vấn Thiên thuật của y lại cho biết, một trong những hậu chiêu sát chiêu của Yên Vũ lâu là ở đây.
Ninh Dạ muốn diệt Yên Vũ lâu, đương nhiên phải động tay động chân với lá bài tẩy của chúng, cho nên y tới đây xem thử.
Đi tới Hình điện, còn chưa vào mà đã thấy một người lén lén lút lút lẻn vào.
Còn là thống lĩnh Nguyên Lâu vệ?
Ninh Dạ thầm ngạc nhiên.
Trong thời điểm như vậy không ở ngoài tấc chiến mà ngược lại lẻn tới nơi này, quá nửa là người của liên minh.
Trong lòng Ninh Dạ hơi động, bám theo người kia đi vào.
Thật ra Lệ Hải Thụ không phải lén lén lút lút, hắn ngang nhiên đi vào, chẳng qua tâm tư khó lường nên Tiệt Thiên thuật của Ninh Dạ chỉ nhìn qua là biết.
Đi tới Hình Điện đường, Lệ Hải Thụ đưa ra một lệnh thông hành, đi vào thuận lợi.
Lúc này trong Hình Điện không một bóng người, các đệ tử đều ra ngoài tác chiến.
Trên đại điện chỉ có một thanh trảm đao lớn, cứ như mô phỏng theo Đoạn Long đài, cũng coi là một món bảo vật. Thế nhưng Lệ Hải Thụ lại không thèm để ý mà đi tới một góc khác của trảm đao, đẩy mạnh một bàn đọc sách bên cạnh.
Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, không ngờ phía sau Hình Điện lại xuất hiện một đường hầm.
Lệ Hải Thụ đi vào trong đường hầm.
Ngay lúc này lại nghe một giọng nói run rẩy vang lên: “Ai đó? Dừng lại!”
Thân thể Lệ Hải Thụ cứng đờ, chậm rãi xoay người, gương mặt nặn một nụ cười: “Linh Nhi, ta đây.”
Tuyết Linh Nhi tay cầm Thất Bảo kim sai, ngơ ngác nhìn Lệ Hải Thụ: “Lệ ca ca? Sao lại là chàng? Bây giờ chàng nên ở bên ngoài chiến đấu cùng những tu sĩ kia chứ?”
Lệ Hải Thụ mỉm cười: “Linh Nhi, chưởng giáo bảo ta tới Hình Điện lấy một thứ để đối phó với đám tu sĩ to gan mưu phản kia.”
Không ngờ Tuyết Linh Nhi lại run rẩy: “Là ngươi! Là ngươi phản bội Yên Vũ lâu ta? Vì sao lại như vậy?”
Lệ Hải Thụ ngơ ngác: “Linh Nhi, nàng đừng hiểu lầm. Ta...”
“Im miệng!” Tuyết Linh Nhi hét lớn: “Phụ thân nói rồi, một khi đại chiến diễn ra, bất cứ ai đi vào Hình Điện thì chắc chắn là phản nghịch! Chẳng qua ta không ngờ lại là ngươi... không ngờ được lại là ngươi...”
Cô đau khổ la hét.
Hóa ra là thế? Quả nhiên Tuyết Thiên Hồng đã chuẩn bị sẵn?
Lệ Hải Thụ híp mắt lại.
Hắn không phủ nhận, ngược lại buồn bã lắc đầu: “Xin lỗi, Linh Nhi, là ta lừa nàng... Ta cũng chẳng có cách nào... Bọn chúng đã bắt muội muội của ta! Còn nhớ ta nói gì với nàng không? Muội muội ruột thịt duy nhất của ta! Con bé không chết mà bị Vạn Tiên tông bắt được. Mấy năm qua bọn chúng luôn ép ta bán mạng cho chúng! Ta cũng chẳng còn cách nào!”
Tuyết Linh Nhi đau đớn nhìn người yêu: “Vì vậy ngươi lừa ta? Ngươi vẫn luôn lợi dụng ta?”
“Không đâu!” Lệ Hải Thụ hét lên rồi đi tới vài bước: “Tình yêu của ta dành cho nàng là thật lòng! Vì nàng, ta chấp nhận đổi lại mọi thứ, nếu nàng không tin, ta có thể móc tim của mình ra cho nàng xem!”
Nói xong không ngờ Lệ Hải Thụ lại thật sự vung đao đâm vào ngực mình.
Đao này khiến Tuyết Linh Nhi không khỏi đau xót: “Không được!”
Cô vô thức định tới ngăn cản Lệ Hải Thụ.
Nhưng ngay lúc cô ra tay, ánh mắt Lệ Hải Thụ lại lóe lên vẻ hung ác: “Nguyệt Âm chỉ!”
Hắn xuất chỉ điểm lên đầu ngón tay Tuyết Linh Nhi, băng sương ồ ạt cuốn lấy người cô.
Thân thể Tuyết Linh Nhi cứng đờ, Lệ Hải Thụ đã lao tới như lang sói, đánh liền bảy quyền lên người Tuyết Linh Nhi, mỗi quyền đều mang đầy uy lực túc sát, thương thân, hủy thân; chỉ trong chớp mắt đã đánh Tuyết Linh Nhi trọng thương.