← Quay lại trang sách

Chương 769 Diệt Thần nỗ 2

“Lệ ca ca, ngươi...” Tuyết Linh Nhi chỉ kịp hét lên một tiếng không thể tin nổi, Lệ Hải Thụ đã nắm lấy cô, một tay ấn lên ngực cô, lực lượng như lang sói tràn vào, khiến cô không ngừng hộc máu.

Lệ Hải Thụ cẩn thận gỡ Thất Bảo kim sát trên tay Tuyết Linh Nhi xuống: “Xin lỗi, đúng là ta từng yêu ngươi. Nhưng trên người ta có sứ mệnh, không thể không theo!”

Lại một luồng tiên lực hùng hồn tràn vào, giết chết Tuyết Linh Nhi triệt để.

Lệ Hải Thụ mặt không biểu cảm buông thi thể cô xuống, đi vào trong đường hầm, vết thương trước ngực vẫn đang rỉ máu nhưng dường như hắn hoàn toàn không có cảm giác.

Đi vào đường hầm, Lệ Hải Thụ cắm Thất Bảo kim sai lên một cái lỗ trên tường.

Lại một cánh cửa bí mật mở ra.

Một động thiên hiển hiện.

Trong động thiên có vài Nguyên Lâu vệ, thấy là Lệ Hải Thụ không khỏi ngạc nhiên: “Lệ thống lĩnh?”

Lệ Hải Thụ không buồn đáp lời, trực tiếp vận sát chiêu xông tới, bên trong làn gió túc sát hiu quạnh vang lên tiếng la hét và kêu rên.

Một lát sau, Lệ Hải Thụ dừng tay, mấy tên Nguyên Lâu vệ đã ngã xuống nhưng Lệ Hải Thụ cũng chịu chút thương tích.

Hắn nôn ra mấy ngụm máu, lau khóe miệng, tiếp tục đi vào bên trong, sau đó lại mở một cánh cửa bí mật khác.

Trong Hình Điện này cơ quan tầng tầng, đường hầm khắp nơi.

Đi qua ba cánh cửa ngầm, cuối cùng Lệ Hải Thụ tới một căn phòng đá.

Lúc này người hắn đã đầy rẫy những vết thương, thương tích không nhẹ nhưng sắc mặt vẫn kiên nghị như trước.

Gian nhà đá này trong rất đơn giản, chỉ có một cái rương kỳ lạ.

Thấy thứ này, Lệ Hải Thụ thở phào: “Quả nhiên là ở đây.”

Nói xong đã cắm Thất Bảo kim sai vào trong rương.

Một tiếng cạch nhỏ vang lên, cái rương mở ra.

Không ngờ trong rương lại là một cái nỏ đen kỳ quái, trên nỏ còn có ba mũi tên vàng kim.

“Diệt Thần nỗ!” Lệ Hải Thụ tham lam giơ tay nắm lấy cây nỏ.

Nhưng ngay thời khắc chạm vào nỏ, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác cảnh báo, Lệ Hải Thụ lập tức phóng thích hai vòng phòng hộ tiên pháp.

Sau đó chỉ nghe hai tiếng răng rắc vang lên, vô số sợi tơ đột nhiên xuất hiện, kéo tới với khí thế như phá mây xé vải.

Vòng phòng hộ tiên pháp của Lệ Hải Thụ hoàn toàn vô dụng, thân thể lập tức bị cắt thành mấy mảnh.

Cũng may hắn có tu vi Vạn Pháp, nguyên thần xao động, thân thể vừa bị cắt đứt lại ngưng tụ về.

Nhưng ngay lúc này lại nghe một tiếng thở dài.

Một bàn tay gầy gò đen thùi thũi nắm lấy Lệ Hải Thụ, thậm chí khống chế toàn bộ người hắn, khiến thân thể không cách nào ngưng tụ.

“Ngươi là ai?” Lệ Hải Thụ giật minh la hét: “Ta là thống lĩnh Nguyên Lâu vệ của Yên Vũ lâu...”

“Kẻ phản bội thì là kẻ phản bội thôi, còn hô hào cái nỗi gì.” Một giọng nói già nua vang lên, tiện tay ngoắc một cái, không ngờ nguyên thần của Lệ Hải Thụ bị hắn đánh tan.

Sau đó bên cạnh Diệt Thần nỗ xuất hiện một lão già.

Nhìn khô quắt không có gì đáng sợ, nhưng một người như vậy lại dễ dàng giết chết Lệ Hải Thụ cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong.

Làm xong việc này, lão già kia mới ngẩng đầu lên nói: “Đi ra đi.”

“Chậc chậc chậc!” Ninh Dạ vỗ tay bước ra: “Ta bảo mà, cho dù thất đại đô sứ chết hết, làm sao Yên Vũ lâu lại không còn Vô Cấu nào ngoài chưởng giáo được? Quả nhiên vẫn còn một cường giả ẩn giấu.”

Lão già trước mắt lại là một đại năng Vô Cấu, chẳng qua thanh danh không nổi, bên ngoài không có ai biết.

Lão già kia hừ một tiếng nói: “Thủ đoạn ngầm trong thiên hạ không ngoài người và vật. Nhưng lão phu không ngờ, ngươi chỉ là một Vạn Pháp nho nhỏ mà cũng dám ra mặt khiêu chiến.”

Ninh Dạ cười nói: “Rõ ràng tu vi là Vô Cấu nhưng phải nấp trong chỗ tối tăm cả đời, chắc ngươi cũng rất uất ức nhỉ?”

Lão già kia hừ một tiếng: “Ngươi không cần chia rẽ ly gián, lão phu dâng cả đời cho Yên Vũ lâu, nguyện dùng cuộc đời để trả. Giờ Yên Vũ lâu gặp nạn cũng là lúc lão phu thể hiện giá trị bản thân. Sau khi giết ngươi, lão phu sẽ dùng Diệt Thần nỗ giết chết mấy tên khốn kiếp bên ngoài.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Tu vi như Diệt Thần nỗ sao lại dễ dàng vận dụng được. Cưỡng ép sử dụng vốn cũng là một con đường chết.”

Lão già kia cười nói: “Đối phó nhà ngươi thì cần gì Diệt Thần nỗ?”

Nói xong đã giơ bàn tay đen thui ra chộp về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ lại cười nói: “Ta khác với ngươi, đối phó ngươi, thậm chí ta không cần tự ra tay.”

Lão già kia ngơ ngác, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một tòa thần cung nguy nga.

Không ngờ trong thần cung còn có một đám người.

Chính là Thanh Lâm, Triệu Long Quang, Lâm Lang Thiên, Công Tôn Điệp, Trì Vãn Ngưng cùng Cố Tiêu Tiêu.

Không được!

Lão già kia giật nảy cả mình, định nắm lấy Diệt Thần Nỗ, nhưng là đã chậm.

Dưới thần uy vô biên, lão già lập tức bị hút vào trong điện.