Chương 772 Hậu chiêu chân chính 2
Có lẽ đây là trận chiến mà y đánh thoải mái nhất từ xưa tới nay, lại còn diệt trừ đối thủ mạnh nhất.
Ninh Dạ không biết rốt cuộc bộ xương Thiên Tôn này là vị lão tổ tông nào của Yên Vũ lâu kéo dài hơi tàn, chắc là lịch sử huy hoàng của hắn chỉ nói ra cũng có thể khiến người ta kinh ngạc tới rớt cả quai hàm.
Nhưng có huy hoàng mấy đi nữa, chết rồi cũng thành vô nghĩa.
Nhưng đồng thời, đây cũng là trận chiến đấu mà Ninh Dạ trả giá lớn nhất, lợi ích ít nhất.
Quả nhiên có một số chuyện vốn như vậy, càng phức tạp thì càng có nhiều lợi ích.
Hành động này đơn giản thô bạo, sảng khoái thì sảng khái thật, nhưng thu hoạch cũng nhỏ đi rất nhiều.
Ừm, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Ninh Dạ tiện tay ngoắc một cái, kéo quan tài và xiềng xích tới.
Quả nhiên quan tài này cũng là một bảo vật hiếm thấy, tương tự như Bất Diệt tuyền, chỉ cần đặt mình ở trong đó là có thể nằm trong trạng thái chết giả, khiến tuổi thọ được gia tăng rất lớn.
Thứ này dùng để bảo toàn thực lực của một số đại năng thực lực cường đại, dùng làm căn cơ trấn phái.
Nhưng đáng tiếc vừa ra trận đã toi đời, thậm chí còn không có cơ hội thể hiện uy lực.
Nhưng do có Bất Diệt tuyền, thứ này không có nhiều ý nghĩa đối với Ninh Dạ, ngược lại sợi xích kia rất thú vị, không ngờ cũng là một món tu vi phòng ngự.
Ninh Dạ không dùng tới nhưng trong tay Công Tôn Điệp và Cố Tiêu Tiêu chưa có bảo bối gì tốt, chắc cũng khá thích hợp.
Thu hồi hai thứ này, Ninh Dạ quay đầu lại nhìn Yên Vũ lâu, lẩm bẩm: “Bây giờ còn Tu Di ốc và... Tuyền Cơ xích... Tạm thời gọi ngươi là Tuyền Cơ xích đi. Ừm, còn có Thần Tiêu lão quỷ nữa, lão già này đến là bình tĩnh, xem ra cũng đang đợi thời khắc cuối cùng.”
❖ ❖ ❖
“Sao lại như vậy?” Tuyết Thiên Hồng kinh hãi nhìn về phía khu mộ.
Đầu tiên là lão tổ tông chưa nhận được tin của hắn đã tự động thức tỉnh, sau đó là khí thế đột nhiên biến mất.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng hắn đã ý thức được có gì không ổn, biết không thể kéo dài tiếp. Tuyết Thiên Hồng thầm hạ quyết tâm, đưa tin cho Thủy Tinh Tử và Thẩm Phi Vân: “Hình như bên lăng mộ xảy ra vấn đề.”
Thủy Tinh Tử trả lời: “Sư tổ chết rồi.”
Cái gì?
“Là Diệt Thần nỗ.” Thẩm Phi Vân cũng đưa tin tới.
Tuyết Thiên Hồng choáng váng.
Chuyện gì vậy? Hậu chiêu của Yên Vũ lâu còn chưa sử dụng đã bị người ta phá rồi?
Hơn nữa còn là dùng Diệt Thần nỗ giết lão tổ tông?
Không được! Linh Nhi!”
Tuyết Thiên Hồng biết, quá nửa là con gái của mình đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng khoảnh khắc sau, hắn chấn chỉnh tâm thần nói: “Tức là đối phương còn hai phát Diệt Thần nỗ nữa?”
“Không sai.” Giọng nói của Thủy Tinh Tử vẫn rất bình tĩnh, cứ như cái chết của lão tổ tông không liên quan gì tới cô.
Tuyết Thiên Hồng hít một hơi dài, quay đầu lại quát: “Công Tôn Dạ, ta bảo ngươi đi thanh lý môn hộ, sao vẫn để đối phương ra tay?”
Công Tôn Dạ đã đáp lời: “Chưởng giáo, ta giết từng kẻ trong danh sách rồi, nhưng hiển nhiên kẻ ra tay trong bóng tối nằm cuối danh sách, ta cũng không biết là ai.”
Lý do này rất tốt, rất ổn.
Hơn bảy mươi mục tiêu, nấp khắp nơi trong Yên Vũ lâu, theo lý mà nói Công Tôn Dạ không thể giải quyết một lèo nhiều người như vậy.
Thẩm Phi Vân nói: “Thôi vậy, chết thì chết thôi, dẫu sao cũng là người sắp chết. Lão già này tính tình tàn nhẫn quái dị, năm xưa vất vả lắm mới khiến hắn ngủ say, một khi tỉnh lại chắc chẳng chịu ngủ tiếp, tới lúc đó ngược lại còn là phiền phức. Giờ hắn chết rồi cũng coi như góp một viên gạch cho đại kế của Yên Vũ lâu.”
"Thẩm trưởng lão, ngươi!"
Thủy Tinh Tử lại nói: “Phi Vân nói không sai, lão già này sống cũng là phiền phức, chết còn hơn. Không khéo lại phải dùng thứ kia.”
Thẩm Phi Vân: “Khởi động ngay bây giờ? Có phải hơi sớm không?”
“Thiên hạ này làm gì có chuyện gì hoàn mỹ.” Giọng điệu của Thủy Tinh Tử trấn tĩnh như giếng cổ, không hề dao động: “Vũ Hoán Trần có bí thuật Lý Nguyệt Huyền Thông, bí pháp của Thần Tiêu lão quỷ đã bị lan truyền, ta đã dùng Thực Thần Ngọc Lộ, bí thuật tu thần bị hắn khắc chế. Cũng may hắn vừa mới học, chưa quen thuộc, nhưng nếu đánh lâu thì ta thua chắc.”
Thẩm Phi Vân cũng trả lời: “Bên phía ta cũng vậy, ta chỉ có thể chống cự tối đa một canh giờ.”
Tới đây hầu hết âm mưu đều đã vạch trần, nhưng cả Thủy Tinh Tử hay Thẩm Phi Vân đều rất bình tĩnh, không hề xao động.
Thủy Tinh Tử gật đầu: “Nội ưu ngoại hoạn, đúng là phiền phức hơn dự đoán một chút. Nếu thế, khởi động kế hoạch đi.”
Nói xong Tuyết Thiên Hồng truyền lệnh: “Các đệ tử nghe lệnh, lập tức rời khỏi phạm vi bên ngoài, đi vào hậu điện, tất cả trận pháp ngừng vận hành!”
“Cái gì?” Các đệ tử Yên Vũ lâu đang khổ chiến phía trước nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.