Chương 783 Lại một kẻ tự nổ 1
Rầm!
Dưới Đoạn Long đài không có tiên linh!
Sau đòn này, Nhiếp Hồng Thường tan xương nát thịt.
Không còn Nhiếp Hồng Thường, Tuyết Thiên Hồng và Phạm Không, áp lực ảo thuật của Ninh Dạ cũng giảm bớt.
“Giết Thẩm Phi Vân!” Ninh Dạ lại nói.
Lần này cuối cùng cũng tới Thẩm Phi Vân.
Nhưng lần này Niết Bàn đã chết hết, chỉ còn lại một mình Thẩm Phi Vân, với thực lực của đám người Lâm Lang Thiên cũng khó mà giết được Thẩm Phi Vân.
Lúc này chuyện khiến người ta đau đầu nhất lại xuất hiện.
Không ngờ trong mắt Thần Tiêu cũng xuất hiện vẻ tỉnh táo.
Quả nhiên lão đạo này có chút nội tình, không ngờ còn tỉnh lại sớm hơn Thẩm Phi Vân.
Chẳng qua ảo thuật vốn không chỉ nhìn tu vi, còn phải xem tâm tính. Trượng phu của Thẩm Phi Vân chết thảm, tu vi là trượng phu hy sinh bản thân cưỡng ép thăng cấp, còn hấp thu nguyên thần của Nam Ca Tử, tâm cảnh bất ổn, đây là thiếu hụt lớn nhất của cô ta.
Thần Tiêu lão quỷ mưu tính ngàn năm, thậm chí còn thu phục ngục tốt trong Thiên Lao, có thể thấy tâm trí kiên nghị.
Lúc này tỉnh lại, lập tức hiểu được có chuyện gì vừa diễn ra, trong lòng nổi giận: “Ninh Dạ!”
“Hừ!” Ninh Dạ nhếch mép: “Không khống chế được ngươi thì đổi sang người khác.”
Sau tiếng nói của hắn, Thần Tiêu chứng kiến Hương Tích Nguyệt lại lao tới.
Đáng lẽ lúc này Thẩm Phi Vân bị vây công, Thần Tiêu tỉnh táo lại, thật ra Ninh Dạ đã không cần dùng ảo thuật khống chế người khác, vì vậy y tập trung lực lượng lên người Hương Tích Nguyệt.
Lúc này trong mắt Hương Tích Nguyệt, Thần Tiêu chính là kẻ cầm đầu giết chết sư phụ mình, bèn dốc toàn lực ra tay.
Còn Tinh La khống chế Kinh Trường Dạ thì gia nhập chiến trường cùng Lâm Lang Thiên, bao vây Thẩm Phi Vân.
Tình hình cũng theo đó thay đổi.
Hắc Viêm Ma Thần dùng uy lực Niết Bàn, đối phó với tất cả những tu sĩ khác.
Hương Tích Nguyệt đấu với Thần Tiêu.
Lâm Lang Thiên, Thanh Lâm, Công Tôn Dạ, Triệu Long Quang và Kinh Trường Dạ đấu với Thẩm Phi Vân.
Năm Vô Cấu đánh một niết bàn, thật ra là bên tám lạng người nửa cân. Nhưng Thẩm Phi Vân chỉ mới thăng cấp lên Niết Bàn, lại bị thương không nhẹ trong trận chiến vừa rồi, hao tổn rất lớn, không như đám người Lâm Lang Thiên, khi đánh còn cẩn thận bảo vệ bản thân, hoàn toàn không liều mạng. Vì vậy nếu liều mạng có lẽ Thẩm Phi Vân sẽ bại. Nhưng nếu Thẩm Phi Vân liều mạng, có lẽ năm Vô Cấu cũng có khoảng ba người mất mạng.
Vì vậy tình hình bên phía này lại là nguy hiểm nhất.
Có nên dùng Diệt Thần nỗ không?
Ninh Dạ suy nghĩ, lại nhìn lên bầu trời.
Vũ Hoán Trần với Thủy Tinh Tử chết tiệt, hai kẻ này vẫn đang đánh nhau trên trời.
Hai tên Niết Bàn, không được, phải giữ lại một mũi Diệt Thần nỗ cuối cùng.
Xử lý ra sao đây?
Ninh Dạ đang suy nghĩ, Thiên Cơ lại đột nhiên lên tiếng: “Để ta ra tay đi. ’
“Ngươi? Ngươi lấy cái gì đối phó với nữ nhân này?” Ninh Dạ kinh ngạc.
“CÁi kia.” Thiên Cơ chỉ về phía xa.
Trong Yên Vũ lâu, Cự Ma khôi đang ngồi dưới đất.
Nguyên thần của Lý Song Long đã hao hết, không có trận pháp chèo chống, nó cũng không còn sức chiến đấu.
“Ồ? Ngươi định đổi thân thể?” Ninh Dạ đã hiểu.
“Không sai.” Thiên Cơ cười hì hì nói: “Con rối này mạnh hơn thân thể hiện tại của ta quá nhiều. ’
“Nhưng ngươi không có nguyên thần, khó mà phát huy tác dụng.”
“Chẳng phải ngươi có nguyên thần của Lôi Vô Tâm à?”
Ninh Dạ híp mắt lại: “Thú vị, không ngờ ta lại quên mất tên này. ’
Lôi Vô Tâm đã chết, nguyên thần rơi vào tay Ninh Dạ, nghiên cứu bí pháp của hắn, đã hiểu được sơ sơ. Giờ có giữ lại cũng vô dụng, vừa vặn lúc này phát huy tác dụng.
Tới thời khắc này mọi thu hoạch đều phát huy tác dụng, Ninh Dạ không thể không nói đúng là ý trời.
“Nếu đã thế, ngươi đi đi.” Ninh Dạ nói.
Thiên Cơ cười dài một tràng, mang theo nguyên thần Lôi Vô Tâm chui vào cơ thể Cự Ma khôi.
Một lát sau, chỉ thấy Cự Ma khôi ầm ầm đứng dậy, lại phát ra công kích chấn động thiên địa, đánh về phía Thẩm Phi Vân.
Nguyên thần của Lôi Vô Tâm có hạn, thời gian chèo chống cũng rất ngắn.
Nhưng cũng đủ để đối phó với Thẩm Phi Vân.
Vì Thiên Cơ sử dụng đấu pháp đơn giản ngang ngược không nói lý nhất: Cự Ma khôi thi triển thần uy vô biên, dốc toàn lực áp chế.
Đồng thời Thiên Cơ hô to: “Ninh Dạ, Đoạn Long đài!”
“Thằng nhóc nhà ngươi dạo này càng ngày càng thông minh ra.” Ninh Dạ cười nói.
Đoạn Long đài đã lại phát động.
Nhưng ngay lúc thanh dao cầu xuất hiện trên không trung, vòng bạc trong tay Thẩm Phi Vân lại chiếu rọi ra hàng ngàn vệt sáng, đồng thời xuất hiện cả ngàn Thẩm Phi Vân.
Ninh Dạ khẽ nhíu mày, uy lực của Đoạn Long đài lớn thì lớn thật, nhưng tốc độ chậm, không giỏi phân thật giả, đúng là không có cách gì hay với thủ đoạn này.
Quả nhiên, cho dù ngay khoảnh khắc sau những phân thân này đã bị đám người Lâm Lang Thiên dùng thần thông tiêu diệt, nhưng Đoạn Long đài vẫn đánh nhầm ảo ảnh, Thẩm Phi Vân dễ dàng né tránh.