← Quay lại trang sách

Chương 787 Phương pháp khống chế 1

Thủy Tinh Tử nhớ tới khi mình còn mang tình cảm hồ đồ của thiếu nữ, nhớ tới mình từng lập tráng chí cứu giúp thiên hạ, nhớ tới đủ những chuyện bất đắc dĩ và đau đớn khi tu hành, cũng nhớ tới quá khứ bên cạnh nam nhân chết tiệt Vũ Hoán Trần này...

Nhưng khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ đều hóa thành mây khó tan đi.

Thủy Tinh Tử khép hờ hai mắt, không ngờ lại nở nụ cười: “Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, giờ chết của ta đã tới. Thôi được, thôi được. Thế nhưng Hoán Trần à, ta cũng đã thấy kết cục của ngươi...”

Không ngờ khóe miệng lại nở nụ cười.

Tiếp theo đó Thủy Tinh Tử ngừng chống cự, để mặc luồng lực lượng đó nhấn chìm bản thân...

Thấy Thủy Tinh Tử bó tay chịu trói như vậy, không hiểu sao trong lòng Vũ Hoán Trần lại có cảm giác mất mát.

Cứ thế từ bỏ?

Không tự nổ?

Không có tuyên bố hùng hồn trước khi ra đi?

Cứ thế nhẹ nhàng tiếp nhận tất cả?

Vũ Hoán Trần như nhìn thấy người yêu cũ của mình lúc ban sơ, thời khắc đó một chút tươi đẹp lại nổi lên trong lòng.

Vũ Hoán Trần lập tức lắc đầu xua tan suy nghĩ phức tạp đó, ý chí kiên định nhưng lại càng phiền não, tức giận nói: “Con đàn bà chó chết, lúc nào rồi mà còn nói những lời này. Kết cục của ông đây? Kết cục của ông đây là thọ ngang trời đất! ’

Vũ Hoán Trần hung hăng tuyên bố.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, Yên Vũ lâu đã không ngừng bay lên, càng lúc càng xa.

Vũ Hoán Trần hạ quyết tâm, đuổi theo Yên Vũ lâu.

Nhưng ngay lúc này y lại thấy một người bay xuống.

Ồ?

Đây không phải tên Ninh Dạ kia sao?

Vũ Hoán Trần ngạc nhiên, làm sao y ra được?

Nghĩ vậy, Vũ Hoán Trần đã giơ tay chộp về phía Ninh Dạ.

Với năng lực Niết Bàn của hắn, bắt Ninh Dạ chẳng dễ như trở bàn tay, ngay khoảnh khắc sau Ninh Dạ đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Vũ Hoán Trần nói: “Ninh Dạ, rốt cuộc bên trong...”

Hắn còn chưa dứt lười, đã thấy Ninh Dạ nhe răng cười nói: “Ngươi không nên bắt ta.”

Cái gì?

Ninh Dạ hạ giọng nói: “Thẩm Phi Vân là ta đưa ra...”

Y nói vậy là sao?

Không tốt!

Vũ Hoán Trần lập tức phản ứng lại, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì “Xoạt” một tiếng, người đã biến mất không còn tăm hơi.

Giọng nói của Ninh Dạ thong thả vang lên sau lưng: “Ta có thể dịch chuyển cô ta ra ngoài, đương nhiên cũng có thể chuyển ngươi vào.”

Đáng tiếc, Vũ Hoán Trần không nghe thấy câu này.

“Thế là xong rồi?”

Đám người Lâm Lang Thiên ngạc nhiên.

Vốn còn tưởng Ninh Dạ sẽ sử dụng mũi Diệt Thần nỗ thứ ba, không ngờ Ninh Dạ lại trực tiếp dịch chuyển Vũ Hoán Trần vào đạo cảnh Tuyền Cơ.

“Đúng vậy, có thể dùng phương pháp tốn ít vốn nhất, sao phải dùng cách chi phí cao?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Lâm Lang Thiên không nói gì.

Công Tôn Điệp lại hưng phấn nói: “Thế chẳng phải, sau này nếu chàng gặp đối thủ mạnh hơn, chỉ cần trực tiếp dịch chuyển hắn vào trong đạo cảnh là được?”

Ninh Dạ trả lời cô bằng bốn chữ: “Khoảng cách, năng lượng.”

Công Tôn Điệp lập tức hiểu ra.

Dịch chuyển Niết Bàn tiêu tốn năng lượng không hề ít, Ninh Dạ tích cóp năng lượng Côn Lôn kính nhiều năm, trước sau chỉ dịch chuyển Thẩm Phi Vân, Vũ Hoán Trần và chính mình mà đã tiêu hao quá nhiều.

Còn Yên Vũ lâu mà tiếp tục bay lên, khoảng cách càng ngày càng xa, nếu muốn dùng cách này, tiêu hao năng lượng sẽ nhiều hơn gấp bội, hiển nhiên là không thực tế.

Vẫn là Trì Vãn Ngưng an ủi cô: “Thiên hạ này nào có pháp thuật vô địch, có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Mọi người cùng vui mừng.

Dù sao đi nữa, cuối cùng Yên Vũ lâu cũng bị diệt.

Nghĩ tới hành động hoành tráng như vậy lại được hoàn thành trong tay mình, ai cũng cảm thấy hào hùng như tham gia vào việc thay đổi thiên hạ.

Nhưng nghĩ tới vấn đề khắc phục hậu quả, Lâm Lang Thiên lại đau đầu: “Yên Vũ lâu đã hủy, chắc chắn nạn binh đao sẽ nổi lên, thiên hạ không được yên bình.”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Thiên hạ này có lúc nào yên bình?”

Lâm Lang Thiên cũng không nói gì tiếp.

Thấy Ninh Dạ nhìn mình bằng ánh mắt quỷ dị, Lâm Lang Thiên chột dạ nói: “Này, không phải ngươi định giết người diệt khẩu đấy chứ?”

Cô tham gia nhiều chuyện của Ninh Dạ như vậy, bây giờ ở đây đều là người biết bí mật của Ninh Dạ nhưng chỉ mình cô là người ngoài. Lúc này Lâm Lang Thiên mới phản ứng lại, dựa theo thông lệ, hình như đã tới thời khắc qua cầu rút ván.

Nghe cô nói vậy, Ninh Dạ lại kinh ngạc: “Chẳng lẽ lúc trước cô không nghĩ tới khả năng ta sẽ giết người diệt khẩu à?”

Lâm Lang Thiên lắc đầu: “Không có.”

“Vì sao?” Ninh Dạ không ể.

Ngươi nhát gan chứ có phải là ngốc đâu?

Ngược lại Cố Tiêu Tiêu giải thích: “Sư phụ, ngài đừng hù dọa sư thúc nữa. Tuy sư thúc nhát gan nhưng lại tu luyện bí thuật của Vạn Hoa cốc ta, trực giác rất cường đại. Sư thúc làm việc không phải dựa vào phân tích mà là nhờ cảm giác.”