← Quay lại trang sách

Chương 786 Đạo cảnh Phi Thăng 2

Nhưng Ninh Dạ bức ép, hắn chỉ có thể dốc toàn lực tranh đoạt quyền khống chế, kết cục là lại trở thành pháo hôi chặn phía trước, phải chịu cấm chế trong Thiên Chung điện.

Tuy Ninh Dạ không thấy cấm chế này ra sao, nhưng chỉ nghe tiếng la hét tuyệt vọng của Thần Tiêu là biết nó khủng khiếp tới cực điểm.

Mọi người nhìn nhau thổn thức, lão già này đúng là tự tìm đường chết.

Nhưng ngay lúc này, không ngờ Yên Vũ lâu lại chuyển động, tiếp tục bay lên không trung.

“Ơ? Thế này là sao?” Mọi người đều phát hiện ra dị tượng, lần này Yên Vũ lâu trực tiếp bay ra ngài chín tầng mây.

Bên ngoài Trường Thanh giới tràn ngập cương sát, cho dù là cường giả Niết Bàn đi vào cũng chết chắc, chỉ có đột phá cảnh giới thứ sáu mới có thể chịu được cơn gió cương sát đó, từ đây tiêu dao thiên ngoại.

Nhưng bây giờ Yên Vũ lâu có vẻ sắp phá không phi thăng.

“Là Thần Tiêu! ’ Ninh Dạ đã ý thức được điều gì.

Quả nhiên trong Thiên Chung điện vang lên tiếng hô hoán của Thần Tiêu: “Cho dù ta chết cũng phải kéo tất cả các ngươi xuống nước!!!”

Mẹ nó, lão già này hung ác thật.

Tuy hắn bị cấm chế hãm hại, nhưng dù sao cũng là người khống chế đạo cảnh, không ngờ lại điều khiển Yên Vũ lâu bay thẳng lên, xem ra định đồng quy vu tận với mọi người.

“Ninh Dạ, mau nghĩ cách đi!” Mọi người đồng thanh nói.

Ninh Dạ nhướn mày: “Cái này còn phải nghĩ ư? Nói tới thoát thân, ta còn phải sợ ai?”

Nói đoạn Thiên Cơ điện đã hiện lên, Ninh Dạ cười ha hả nói: “Còn không vào trong điện.”

Y vốn định biến thành cái bát, nói câu danh ngôn kia, khổ nỗi đối phương không biết câu này nên đành bỏ qua.

Đám người Lâm Lang Thiên không hề do dự, lập tức trở lại trong điện, ngay cả Hắc Viêm Ma Thần cũng bỏ qua đối thủ.

Ninh Dạ thu hồi Thiên Cơ điện, thân hình lóe lên, đầu tiên tới Diêu Quang kính các, gỡ mặt gương đồng xuống rồi biến mất không còn tăm hơi.

Lúc xuất hiện trở lại đã ra bên ngoài Yên Vũ lâu, trở lại bầu trời sáng sủa.

Mọi người cũng nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Yên Vũ lâu vẫn đang bay lên cao, xem ra không định hạ xuống.

“Cứ thế chạy mất à?” Lâm Lang Thiên tiếc nuối nói.

Công Tôn Điệp cười duyên: “Chạy được mới lạ, các ngươi quên thủ đoạn của Ninh Dạ rồi à?”

Đúng vậy!

Bây giờ tên này có thể dịch chuyển tức thời cả ngàn dặm.

Trong Yên Vũ lâu bị y bố trí cọc tiêu, chỉ cần y muốn, y có thể trở lại bất cứ lúc nào.

Nếu vậy Yên Vũ lâu chạy vào trong cương sát trên chín tầng tời lại là chuyện tốt, vì như vậy đầu tiên là không phải lo chuyện môn phái khác tranh giành.

Lâm Lang Thiên trợn mắt nhìn Ninh Dạ: “Chắc chuyện này cũng trong tính toán của ngươi hả?”

Ninh Dạ nghiêm túc phủ định: “Ta đâu có lợi hại đến vậy. Chẳng qua là trùng hợp thôi. Nếu kết quả tốt hơn thế này, đương nhiên ta cũng không từ chối.”

Đúng như Ninh Dạ đã nói, y không thể tính toán tới nước này, nhưng kết quả này cũng rất tốt đối với y, y cũng chấp nhận.

Nếu không, với năng lực Quang Độn của y, xâm nhập Thiên Chung điện, đọ sức với Thần Tiêu cũng có thể.

“Coi như ngươi lợi hại.” Lâm Lang Thiên hừ một tiếng, cũng không tính toán chuyện được mất đạo cảnh Tuyền Cơ.

Nhưng nghĩ tới kết quả trận chiến này lại không khỏi thở dài: “Đường đường Yên Vũ lâu mà lại tiêu vong như vậy. ’

“Đừng vội chúc mừng, còn một chuyện chưa làm xong đấy.” Noi xong Ninh Dạ đã bay xuống bên dưới.

❖ ❖ ❖

Bên dưới, Thủy Tinh Tử vẫn đang kịch chiến với Vũ Hoán Trần.

Thẩm Phi Vân tự nổ, Yên Vũ lâu bay đi, bản thân bị trọng thương, Thủy Tinh Tử biết đã không thể cứu vãn.

Trong lòng Thủy Tinh Tử đau buồn tột độ, ra tay không lưu lại đường sống.

Thiên Phong tuôn trào, phá tan bầu trời, làm mây gió nổi lên cuồn cuộn trên không trung.

Vũ Hoán Trần thi triển Nhất Vũ Khinh Trần thần thông, mặc cho mưa gió cuốn qua ào ào, bản thân vẫn cực kỳ linh động, không dính tới một hạt bụi.

Cho dù chiến đấu kịch liệt ra sao, nhưng phong thái vẫn như tiên nhân, cũng coi là phong phạm đại gia.

Cho dù Thủy Tinh Tử mang sóng gió tới như thế nào, hắn cũng nhẹ nhàng thong dong hóa giải.

Thời khắc này ống tay áo phất ra, lại phá giải mưa gió ngập trời của Thủy Tinh Tử, cười ha hả nói: “Tinh Nhi, khí thế của ngươi đã sa sút, hào quang nguyên thần ảm đạo, tuy dùng thần uy Niết Bàn nhưng cũng khó mà trùng sinh. Tốt nhất là ngoan ngoãn theo ta, để ta sửa...”

“Chết đi!” Thủy Tinh Tử lại giơ ngón tay đầy ác liệt.

Vũ Hoán Trần bị ngắt lời, thở dài một tiếng: “Được được được, tuy ngươi tên Thủy nhưng tính cách vẫn cứng rắn như xưa. Thôi được thôi được, xem điệu bộ của ngươi chắc định đồng quy vu tận với ta. Nhưng ta không định chết cùng ngươi. Tính toán của ta, chắc không thể thực hiện được rồi, đành phải mời ngươi lên đường.”

Trong lúc lên tiếng, gió khẽ phất qua.

Tâm thần Thủy Tinh Tử chấn động, vô số ký ức trước đây giờ lại đột nhiên nổi lên trong lòng.