Chương 790 Thế cục 1
Nhưng Hắc Bạch thần cung không biết quan hệ giữa Lưu Thương kính và đạo cảnh Tuyền Cơ, vì vậy không nghĩ tới chuyện này, thấy Lưu Thương kính, ai cũng vui vẻ.
Hà Sinh Mặc đã nói: “Được rồi, tốt lắm. Ninh Dạ, ngươi hại chết Lôi Vô Tâm...”
Hắn định nói ngươi hại chết Lôi Vô Tâm thì dùng Lưu Thương kính để bồi thường.
Phong Đông Lâm lại nói: “Chưởng giáo, tình huống lúc đó là Ninh Dạ đoạt đường trốn trước chỉ mong sống sót, cũng là chuyện đột ngột, tình thế cấp bách bất đắc dĩ, không thể chỉ trách Ninh Dạ được.”
“Hả?” Mọi người cùng nhìn sang phía Phong Đông Lâm.
Phong Đông Lâm nói: “Theo như bố trí của Yên Vũ lâu mà Ninh Dạ đã nói, có thể thấy liên minh bách gia vốn không thể thắng. Tuy bọn Tuyết Thiên Hồng chết là vì Thần Tiêu, nhưng cũng có công lao của Ninh Dạ. Nếu không có y ở giữa hòa giải, giúp liên minh bách gia cân bằng tình hình, chỉ e sẽ xuất hiện kết quả bết bát nhất.”
Kết quả bết bát nhất đương nhiên là Yên Vũ lâu và liên minh bách gia cùng toi đời; Tuyết Thiên Hồng, Thẩm Phi Vân, Thủy Tinh Tử mang Yên Vũ lâu phi thăng, vắng lặng cả trăm năm sau đó dùng phong thái cảnh giới thứ sáu Thiên Nhân trở lại thiên hạ.
Nếu thật sự tới nước này, rốt cuộc hươu chết vào tay ai cũng khó nói.
Nghe xong câu này, đám người Hà Sinh Mặc cũng im lặng một hồi.
Cuối cùng Lôi Trường Sinh nói: “Nói vậy là đám người Vũ Hoán Trần, Thủy Tinh Tử và Vô Tâm đều bị giam cầm trong Yên Vũ lâu, bây giờ Yên Vũ lâu bay lên thiên ngoại, vô số thần khí cũng mai táng trong đó?”
“Đúng, nhưng không phải không có cơ hội lấy về.” Ninh Dạ trả lời.
Nghe y nói vậy, mọi người đều chấn động.
Theo như lời Ninh Dạ, đại đa số người của Yên Vũ lâu và liên minh bách gia đều bỏ mạng trong Yên Vũ lâu, bây giờ tòa tiên cung thượng cổ, bên trong có vô số bảo vật.
Tính toán qua loa, chỉ riêng thần khí tồn tại thực tế có lẽ đã lên tới bảy tám món.
Còn chưa nói tới giá trị của bản thân đạo cảnh Tuyền Cơ.
Trọng địa như vậy mà phi thăng lên thiên ngoại, đúng là khiến nhiều người tiếc nuối.
Bây giờ Ninh Dạ nói vậy lại cho bọn họ một tia hy vọng mới.
Phong Đông Lâm trực tiếp hỏi: “Làm sao lấy được?”
Ninh Dạ trả lời: “Phong điện chủ biết mà, đệ tử am hiểu Quang Độn.”
“Đúng.”
Ninh Dạ vung tay, một dấu ấn ánh sáng hạ xuống dưới đất.
Ninh Dạ nói: “Đây là cách dùng quang đạo mà ta vừa lĩnh ngộ được trong thời gian trước, chỉ cần lưu lại dấu ấn hệ quang là có thể cảm nhận được vị trí.”
Cọc tiêu hệ quang của Ninh Dạ đã được cắt giảm, nhưng cho dù như vậy, lúc này y thể hiện vẫn tương đương với dấu ấn truy tung. Trong tu tiên giới, thủ đoạn này không có gì hiếm thấy, nếu nói có chỗ nào xuất sắc đó là cọc tiêu hệ quang của Ninh Dạ rất xa.
Mọi người đã hiểu ý y.
Nhạc Tâm Thiện trực tiếp nói: “Ngươi có thể định vị Yên Vũ lâu?”
Ninh Dạ gật đầu: “Vâng.”
“Dấu ấn này có thể lưu giữ bao lâu?” Lôi Trường Sinh càng quan tâm hơn tới hiệu quả của tiên pháp, tiện đó cũng thăm dò hư thực thủ pháp này của Ninh Dạ.
Ninh Dạ trả lời: “Trong tình huống bình thường dấu ấn này chỉ duy trì được mấy tháng. Nhưng ta lưu lại dấu ấn ở Diêu Quang kính các, đạo cảnh Tuyền Cơ, là vị trí đạo cảnh hệ quang, dấu ấn này được đạo cảnh và kính các tăng cường, chỉ cần Yên Vũ lâu không bị hủy, dấu ấn sẽ tiếp tục tồn tại. Còn ta mượn Lưu Thương kính có thể cảm ứng được nó.”
Nghe y nói như vậy, mọi người cũng vui mừng.
Phong Đông Lâm lại cười thầm: Quả nhiên thằng nhãi nhà ngươi lấy Lưu Thương kính ra nhưng hoàn toàn không có ý định giao cho chúng ta.
Hà Sinh Mặc đập tay vịn một phát hô: “Được! Chỉ cần tìm ra vị trí của Yên Vũ lâu, không sợ nó chạy mất.”
Nhị nguyên lão Vệ Xuân Nguyên lại nói: “Vấn đề là trên tận thiên ngoại, khu vực cương sát, cho dù là cảnh giới Niết Bàn cũng không thể đi vào. Biết nó ở đâu thì đã sao? Yên Vũ lâu có thể bảo toàn trong nơi đó, đạo cảnh phải cực kỳ kiên cố, muốn đi vào cũng không dễ dàng gì.”
Ninh Dạ gật đầu: “ Nhị nguyên lão nói không sai, đây đúng là hai nan đề. Nhưng ta cho rằng vấn đề có thể giải quyết từng bước một. Cương sát tuy mãnh liệt nhưng không phải không có phương pháp đối phó. Đạo cảnh tuy mạnh nhưng không phải không thể xuyên thủng. Chỉ cần có chuẩn bị, thế nào cũng làm được.”
Lời này khiến mọi người gật đầu liên tục.
Mỗi tu tiên giả tu hành tới đỉnh cao là đều muốn vượt khỏi giới hạn của thiên địa, tiêu dao thiên ngoại.
Cương sát là bức tường, cũng là thứ phải đột phá.
Nói tới chuyện đối phó với cương sát xung quanh Trường Thanh giới, những đại lão Niết Bàn này có kinh nghiệm quá phong phú.
Thực ra nếu phi thăng chỉ cần đối phó với cương sát, phi thăng giả đã xuất hiện từ lâu rồi.
Chẳng qua bên ngoài cương sát là hư không vô tận, tìm được điểm đến trong hư không vô tận mới là vấn đề.