Chương 792 Thế cục 3
Chim gỗ miệng nói tiếng người: “Ngươi tiêu dao khoái hoạt quá nhỉ?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Vương Sâm? Không ngờ lại là người, sao bọn họ lại phái ngươi tới? Không phải Chung Nam Quỳ à?”
“Chung Nam Quỳ chết rồi.”
“Ồ? Chết thế nào?”
“Không quan trọng, người trong tiên môn, sống chết gì cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa cái tên này lúc nào cũng chỉ có tu hành, thậm chí còn chẳng biết ngươi đi đâu, cô phụ kỳ vọng của tông môn, vì vậy tông môn bảo ta đến liên hệ với ngươi.”
“Tìm ta có chuyện gì?”
“Chuyện diệt vong của Yên Vũ lâu có liên quan tới ngươi hay không?” Vương Sâm hỏi.
Chuyện này Ninh Dạ không báo cho Mộc Khôi tông, vì vậy bọn họ cũng không biết. Bây giờ hỏi y như vậy chắc là vì cảm thấy với tác phong của Ninh Dạ, không có lý nào không tham dự một chút.
Nhưng việc này quá lớn, bọn họ cũng không thể tin được là mọi chuyện đều do Ninh Dạ âm thầm thao túng, chỉ tin y có thể đục nước béo cò, đổ dầu vào lửa.
Ninh Dạ cũng không phủ nhân: “Ta có ở đó.”
“Cụ thể?”
Ninh Dạ thuật lại câu chuyện mình đã kể cho Hắc Bạch thần cung.
Nghe chuyện hiện giờ Yên Vũ lâu đã biến thành khu vực phía đông, ở trên thiên ngoại, Vương Sâm cũng kích động hẳn lên: “Không ngờ lại như vậy... đạo cảnh Tuyền Cơ... Ninh Dạ, chuyện lớn như vậy sao không gọi chúng ta?”
“Hừ, may mà ta không gọi các ngươi đấy. Các ngươi không biết tình hình lúc đó nguy hiểm cỡ nào đâu, nếu các ngươi ở đó chắc cũng chết bên trong, đến lúc đó còn trách ta. Đúng rồi, bây giờ Đông Phong quan ra sao?”
“Đã tới tay.” Vương Sâm trả lời.
Trong thời gian Ninh Dạ gây họa cho Hải Châu, Vân Tuyệt môn chính thức thông qua Thái Âm môn hoàn thành việc thuê lại, bây giờ Đông Phong quan đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Mộc Khôi tông.
Chẳng qua lúc chưa lấy được thì cứ ham muốn, đến lúc tới tay lại đột nhiên phát hiện... cũng chỉ thế mà thôi.
Về bản chất ý nghĩa của Đông Phong quan là tượng trưng chứ giá trị thực tế không cao.
Mộc Khôi tông đoạt được thứ mình muốn nhưng không có danh nghĩa, ý nghĩa tượng trưng lại chẳng phát huy tác dụng, vì vậy lúc tranh đoạt thì dốc toàn lực ứng phó, sau khi tới tay thì như cưới được vợ về nhà, lại cảm thấy không tốt đẹp như tưởng tượng.
Lúc này lại xảy ra chuyện Yên Vũ lâu diệt vong, Mộc Khôi tông đột nhiên cảm thấy vì cái Đông Phong quan này mình đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi... Thằng nhãi Ninh Dạ này có năng lực gây chuyện cao như vậy, sao chúng ta chỉ dùng y để đoạt lấy một Đông Phong quan?
Quá lãng phí rồi!
Đương nhiên đây là cảm thụ từ từ xuất hiện.
Còn sau khi nếm thử một lần, Mộc Khôi tông đã biết mùi, đương nhiên muốn tìm việc cho Ninh Dạ làm.
Ninh Dạ biết Vương Sâm không chỉ tới dò hỏi, nhưng y cũng không định để Mộc Khôi tông nắm mũi dắt đi: “Yên Vũ lâu đã xong đời, rốt cuộc có liên quan tới ta như thế nào cũng không quan trọng. quan trọng là sau này Mộc Khôi tông sẽ đi theo con đường ra sao.”
Vương Sâm trả lời: “Đây là chuyện của cấp trên, ta không cách nào trả lời.”
Ninh Dạ nói: “Thế thì bảo cấp trên của ngươi tới nói chuyện với ta. Tử Lão đâu rồi?”
Sau khi Ninh Dạ lên tiếng, một làn sương khói mông lung xuất hiện.
Nhưng bên trong không phải giọng nói của Tử Lão mà là Nguyên Mục Dã.
Nguyên Mục Dã cười nói: “Tử Lão đang ở Vân Tuyệt cổ địa thu phục Ngũ Sát vân mới, tạm thời không rảnh tay tới đây. Ninh Dạ, ngươi định bàn bạc vấn đề hướng đi của Mộc Khôi tông với ta? Giờ ngươi to gan nhỉ? Từ bao giờ gián điệp của Mộc Khôi tông ta cũng có thể quyết định hướng đi của tông môn?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Ta trở thành gián điệp của các ngươi từ lúc nào? Ta thấy Tử Lão không phải tới thu phục Ngũ Sát vân mà là hắn đối xử với ta quá tốt, trong tông môn có người không thích tác phong của hắn nên cố ý phái ngươi tới đây làm việc đúng không?”
Nguyên Mục Dã ngớ người.
Lần này bị Ninh Dạ đoán trúng rồi.
Tử lão làm việc làm người chỉ theo bản tâm, không sợ kẻ mạnh, cũng không thích bắt nạt kẻ yếu. Hắn có nhiều hảo cảm với Ninh Dạ, rất nhiều lúc Mộc Khôi tông chiếu cố Ninh Dạ là do Tử Lão kiên trì.
Nhưng trong mắt phái cứng rắn của tông môn, chắc chắn cách làm này không được hoan nghênh.
Về bản chất bọn họ vẫn coi Ninh Dạ là quân cờ, đã là quân cờ thì phải nghe bố trí, làm gì có chuyện lúc nào cũng nhường nhịn.
Vì vậy lần này bọn họ điều Nguyên Mục Dã và Vương Sâm tới đây, bằng không với tốc độ phản ứng của Mộc Khôi tông có thể lập tức tới nơi chứ không cần đợi mấy ngày.
Nguyên Mục Dã nói: “Ngươi có thể không chấp nhận..”
Ninh Dạ ngắt lời hắn: “Ta đề nghị ngươi đừng nói mấy chuyện làm mất tình cảm. Giờ ta không để ý tới chuyện để lộ bí mật nữa đâu. À đúng rồi, có lẽ ngươi không biết, thật ra khi ta ở Yên Vũ lâu, ta đã để tất cả mọi người ở đó biết thân phận của ta.”