Chương 796 Phá cục 1
Mãi tới hôm nay, kết cục mới từ đại hung chuyển thành tiểu hung.
Chuyện này khiến Ninh Dạ không thể không tấm tắc lấy làm lạ: quả nhiên thiên hạ có vô số kỳ tài, còn có kẻ chống đỡ được đạo cảnh Tuyền Cơ tới hai năm.
Chắc là Vũ Hoán Trần rồi.
Lúc này y quan sát xung quanh, xác nhận không có ai.
Ninh Dạ vẫn giữ nguyên cảnh giác, bảo Tinh La điều khiển Kinh Trường Dạ đi ra ngoài.
Mượn Kinh Trường Dạ, Ninh Dạ đã thấy hiện tại trong Yên Vũ lâu đúng là tử khí âm trầm, không thấy một bóng người.
Nhưng nếu quẻ bói đã thể hiện là có nguy hiểm, Ninh Dạ cũng không sơ xuất.
Chỉ huy Kinh Trường Dạ đi vòng một vòng, không phát hiện ra điều gì, Ninh Dạ mới đi ra ngoài.
Mượn Kinh Trường Dạ không bằng tự thăm dò, vừa đi ra, Ninh Dạ lập tức cảm thấy không đúng.
Ninh Dạ thi triển Vấn Thiên thuật, lập tức biết được nguy hiểm xuất hiện ở hướng Linh Quang xích.
Nói vậy là bên phái Linh Quang xích vẫn có sinh cơ?
Ninh Dạ nghĩ vậy, đã tới gần Linh Quang xích.
Y không ngừng tiếp cận, mắt thấy Linh Quang xích đã gần trong gang tấc, Ninh Dạ lại đột nhiên dừng bước.
Y đứng trên một mảnh đất trống, dường như không có gì trên mặt đất.
Thế nhưng trong mắt Ninh Dạ lại lóe sáng, y loáng thoáng cảm nhận được giới hạn vô hình ở đó.
Y lùi lại phía sau.
Lùi liền ba bước.
Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ già nua vang lên: “Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Phía trước Linh Quang xích xuất hiện một ông lão, có thể thấy loáng thoáng dáng vẻ của Vũ Hoán Trần.
Chỉ mới hai năm, sao hắn lại già đi nhiều vậy?
Ninh Dạ cũng không vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác: “Nếu ta đi vào, e là thái độ của ngươi sẽ không như vậy.”
Vũ Hoán Trần thở dài một tiếng: “Ngươi không tin ta, ta cũng không lấy làm lạ. Nhưng ta không hiểu, vì sao bây giờ ngươi mới tới?”
“Thời gian hai năm cũng không phải là dài.”
“Hai năm? Ngươi nói ngươi ở bên ngoài mới qua hai năm?” Vũ Hoán Trần đột nhiên kích động hẳn lên.
Ninh Dạ giật mình nhìn Vũ Hoán Trần: “Tức là không phải ngươi bị khu vực phía đông này làm cho già đi, mà là... tự già?”
“Hai ngàn năm!” Vũ Hoán Trần kêu rên: “Lão phu đã ở đây hai ngàn năm ròng rã!”
Mẹ nó!
Ninh Dạ thầm hô một tiếng.
Thời gian không đồng bộ?
Còn có chuyện như vậy nữa à?
Không phải đạo cảnh Tuyền Cơ là giúp tu giả thăng cấp lên cảnh giới thứ sáu à?
Không đúng.
Thật ra thăng cấp lên cảnh giới thứ sáu chỉ là kết quả.
Đạo cảnh chính là đạo cảnh, bản thân là ngộ đạo. Tác dụng của đạo cảnh Tuyền Cơ mạnh hơn Vạn Cố liễu, nếu có thành tựu trong đạo về thời không cũng không có gì là lạ.
Nhưng Ninh Dạ biết, đạo về thời không vốn là một thể, càng không để ý tới xuyên qua thời không, về mặt bản chất nó là tốc độ vận động của vật chất.
Nói cách khác, tốc độ di động của vật chất trong đạo cảnh Tuyền Cơ nhanh hơn bên ngoài một ngàn lần?
Là như vậy ư?
Ninh Dạ quan sát Vũ Hoán Trần.
Không biết vì sao Tiệt Thiên thuật của y không tác dụng gì với Vũ Hoán Trần, chuyện này cũng khiến y không xác định được Vũ Hoán Trần nói thật hay nói dối, trừ phi y ở lại đây một năm sau đó về xem thử.
Đợi đã.
Ninh Dạ đột nhiên ý thức được điều gì: “Hai ngàn năm? Cho dù ngươi là Niết Bàn nhưng cũng không thể sống lâu như vậy được chứ?”
Đại hạn của cảnh giới Niết Bàn thường là ba ngàn năm, như Vũ Hoán Trần đã tu hành một ngàn năm trăm năm, nếu đúng như hắn nói thì hắn đã chết từ lâu rồi.
Vũ Hoán Trần hừ một tiếng nói: “Niết Bàn thì đương nhiên không thể sống lâu như vậy rồi, nhưng ngươi quên nơi này là đạo cảnh Tuyền Cơ rồi à? Ta đã đặt chân tới cảnh giới Thiên Nhân.”
Cảnh giới thứ sáu!
Vũ Hoán Trần đã thăng cấp lên cảnh giới thứ sáu?
Theo lý mà nói, chuyện này cũng có thể.
Dù sao nơi này là đạo cảnh Tuyền Cơ.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho Tiệt Thiên thuật không có tác dụng?
Ninh Dạ tiếp tục hỏi: “Nếu thế ngươi có thể phi thăng mới đúng.”
Vũ Hoán Trần lại rầu rĩ lắc đầu: “Nếu ta hoàn toàn đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, đương nhiên có thể phi thăng. Nhưng ngươi quên à, ta còn là vật tế!”
À đúng!
Ninh Dạ nhớ ra.
Đạo cảnh Tuyền Cơ muốn thành đạo cảnh thì cần có vật tế, trước khi đạo cảnh đại thành, tất cả mọi người trong đạo cảnh đều là vật tế.
Vũ Hoán Trần cũng không ngại lệ.
Nói cách khác, hắn vừa hưởng thụ lợi ích của đạo cảnh, vừa phải chịu áp lực của khu vực phía đông.
Chuyện này khiến hắn không cách nào thành công hoàn toàn, tuy tu vi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, nhưng vẫn bị đạo cảnh Tuyền Cơ trấn áp, định diệt trừ y.
Nói cách khác, mãi tới hôm nay, đạo cảnh vẫn chưa thật sự hoàn thành.
Còn Vũ Hoán Trần cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong Linh Quang xích, không dám bước ra ngoài một bước.