← Quay lại trang sách

Chương 797 Phá cục 2

“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ cười nói: “Chẳng trách ngươi thăng cấp lên Thiên Nhân, tuổi thọ năm nghìn năm mà vẫn già nua như vậy. Đạo cảnh Tuyền Cơ cho ngươi thăng cấp nhưng cũng đang cướp đoạt của ngươi... Ngươi không còn nhiều thời gian.”

“Đúng vậy.” Vũ Hoán Trần thở dài nói: “Tuy ta đã lên tới Thiên Nhân nhưng bị đạo cảnh trấn áp, khí tức suy yếu, tu vi mười không còn một. Ngươi không cần lo về ta, tới đây, ngươi đến bên cạnh ta, ta đồng ý truyền thụ sở học cả đời cho ngươi.”

Làm sao Ninh Dạ lại nghe lời hắn như vậy được, y đứng ngoài Linh Quang xích cười nói: “Hay là cứ nói luôn ở đây đi, cũng vậy cả thôi.”

Vũ Hoán Trần thở dài nói: “Tóm lại là ngươi không tin tưởng ta. Thôi được, thôi được. Nếu thế ngươi nghe ta nói đây...”

Nói xong lại ngồi xuống, còn bắt đầu giảng đạo.

Tiên môn giảng đạo vốn là chuyện thường, Ninh Dạ cũng nghe vài lần.

Nhưng nghe Niết Bàn, à không, cảnh giới Thiên Nhân giảng đạo thì đây là lần đầu.

Ninh Dạ thấy hắn làm vậy nên tập trung nghe hắn giảng giải, lập tức cảm thấy những lời hắn nói quả thật huyền ảo dị thường, đúng là có ảo diệu vô tận, bỗng lắng nghe cực kỳ chăm chú.

Nhưng vừa nghe hắn giảng đạo lại vừa lấy làm lạ.

Sao tự nhiên Vũ Hoán Trần này dễ tính thế?

Theo lý mà nói, mình đẩy hắn vào nơi này, cho dù đã qua hai ngàn năm thì trong lòng hắn vẫn có oán hận mới đúng.

Nói vậy, tất cả những gì hắn làm là để lừa mình đi vào?

Nhưng giảng đạo như vậy thì làm sao lừa mình?

Dụ mình buông lỏng cảnh giác?

Thế thì sát chiêu nằm ở đâu?

Ninh Dạ đột nhiên nhớ tới chuyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký mà mình từng đọc. Năm xưa Trương Vô Kỵ bị truy sát rơi xuống núi, Chu Trường Lĩnh bị rơi cùng hắn bị nhốt trên vách đá, phải nhờ Trương Vô Kỵ đưa trái cây cho mới sống được qua ngày. Kết quả khi Trương Vô Kỵ đi ra lại đánh lén Trương Vô Kỵ, khiến hắn rơi khỏi vách núi. Còn tất cả những chuyện này đều là vì hắn sống trên vách đá nhàm chán không có gì làm, đã tính sẵn hết rồi...

Vũ Hoán Trần ở lại đây hai ngàn năm, mà hắn biết mình có thể ra vào đạo cảnh, vậy hắn có chuẩn bị hay không.

Nếu hắn có chuẩn bị, vậy mọi việc trước mắt có phải nằm trong kế hoạch của hắn không?

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ lại thi triển Vấn Thiên thuật.

Không sai, Ninh Dạ phát hiện nguy hiểm đang tăng cường.

Mẹ nó, không thể nghe tên này giảng đạo, trong chuyện giảng đạo này có dối trá!

Ninh Dạ kêu lên: “Im lặng!”

Vũ Hoán Trần dừng lại, nhìn về phía Ninh Dạ: “Sao vậy? ’

Ninh Dạ âm thầm thi triển Vấn Thiên thuật, lại phát hiện nguy hiểm không tiêu trừ, ngược lại từ từ gia tăng.

Nhưng bây giờ Vũ Hoán Trần đâu có làm gì.

Thế thì nguy hiểm gì tăng cường?

Ninh Dạ nhanh chóng lùi lại vài bước, Vũ Hoán Trần không gọi y, chỉ lẳng lặng nhìn theo.

Nguy cơ vẫn còn.

Ninh Dạ biết không tốt, quyết định rời khỏi nơi này rồi tính.

Nhưng ngay lúc này, Vũ Hoán Trần đột nhiên nói: “Ngươi không tin tưởng ta, ta có thể hiểu được. Vì vậy ta sẽ không gọi ngươi vào nữa, tu vi của ta mạnh mấy, ngươi không vào cũng không sao, việc gì phải lo lắng?”

Không đúng!

Trong lòng Ninh Dạ thầm cảnh giác.

Là chuyên gia lừa gạt, Ninh Dạ hiểu rất rõ thế nào là giết người tru tâm.

Rõ ràng Vũ Hoán Trần đã nhìn ra hắn có thủ đoạn rời khỏi, vì vậy lên tiếng ổn định bản thân.

Chắc chắn tên này có mưu đồ gì đó.

Vấn đề là hắn không làm gì cả!

Hắn không làm gì, cũng không bước ra khỏi Linh Quang xích nửa bước, sao vẫn gây uy hiếp lớn với mình như vậy?

Ninh Dạ không cố kỵ gì nữa, định thi triển Quang Độn.

Nhưng vừa phát động lại không thấy có phản ứng gì.

Chuyện gì vậy?

Sao lại thế?

Ninh Dạ nhìn về phía Vũ Hoán Trần.

Cảnh giới Thiên Nhân!

Đúng rồi, chắc chắn là hắn, phong tỏa năng lực thi triển Côn Lôn kính của bản thân.

Ninh Dạ không biết năng lực của cảnh giới Thiên Nhân là thế nào, nhưng nếu nói lẳng lặng phong ấn nguyên thần của bản thân chắc cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng không ngờ Vũ Hoán Trần trông thì bình tĩnh mà có thể âm thầm làm được như vậy.

Chuyện này cũng khiến trong lòng Ninh Dạ thầm cay đắng.

Mẹ nó, cuối cùng vẫn bất cẩn.

Giọng điệu của Vũ Hoán Trần vẫn ôn hòa nói: “Ninh công tử đừng sợ, ta nói rồi, ta không làm hại ngươi đâu...”

Nhưng trong mắt Ninh Dạ, giọng điệu ôn hòa đó đã trở nên cực kỳ đáng sợ.

Bây giờ y hoàn toàn không tin được lời Vũ Hoán Trần, chỉ cảm thấy mỗi chữ hắn nói đều là ma âm tới tai.

Y biết lúc này mình đã rơi vào nguy cơ cực lớn, đáng sợ hơn nữa là bản thân thậm chí không có cách nào ứng phó với cảnh giới Thiên Nhân.

Có lẽ đây là nguy cơ lớn nhất mà Ninh Dạ từng gặp từ trước tới giờ.

Nhưng càng như vậy, ngược lại Ninh Dạ càng bình tĩnh.

Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, Ninh Dạ biết còn có cơ hội.