Chương 798 Khí linh
Vì nguy hiểm đang tăng lên.
Tăng lên mang ý nghĩa mình có cơ hội.
Tình cảnh diệt vong chân chính là không cần tăng cường.
Y buộc phải tìm ra mấu chốt của vấn đề.
Thời khắc này Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Hình như ta chưa hỏi ngươi chuyện sinh tử của những người khác? Bọn họ sao rồi?”
Vũ Hoán Trần ngớ người, sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên là chết hết rồi.”
“Kể cả Thần Tiêu?”
“Đúng vậy.” Vũ Hoán Trần trả lời: “Ta là Niết Bàn duy nhất ở đây, vì vậy cũng là người cuối cùng bị đạo cảnh diệt trừ. May là lúc đó ta cũng phá giải kịp thời một phần cấm chế của Linh Quang xích nên mới có thể đi vào nơi đây, kéo dài hơi tàn.”
“Nói vậy là bảo vật của tất cả mọi người đều ở chỗ ngươi?”
“Đúng. Tám món thần khí, hơn vạn món pháp bảo đều ở chỗ ta, nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi.” Vũ Hoán Trần cười nói.
Nhưng Ninh Dạ lại mặt không đổi sắc: “Tám món thần khí nào?”
Vũ Hoán Trần không ngờ y hỏi cụ thể như vậy, bất đắc dĩ trả lời: “Ngọc Thanh Huyền của Thủy Tinh Tử, Thiên Ca kiếm, Minh Thủy địch của Nam Ca Tử; Vô Tâm vũ của ta; Vạn Dân tán của Yên Vũ lâu, Kim Long đỉnh, Liệt Thần đao của liên minh bách gia... cùng với Huyền Mẫu châu của Thần Tiêu.”
Khóe miệng Ninh Dạ nở nụ cười: “Thủ Thu Thủy Trường Thiên đồ, Linh Quang xích và Bi Phong Ngọc Khánh ở Thiên Chung điện thì sao?”
“Dung nhập đạo cảnh, không lấy được.”
“Thế sao ngươi không phá giải Thiên Chung điện? Nơi đó là trung tâm của đạo cảnh Tuyền Cơ, khống chế nơi đó là khống chế được đạo cảnh, ngươi trốn thoát cũng đơn giản hơn nhiều?”
Vũ Hoán Trần lại ngớ người, sau đó lắc đầu: “Không đủ sức.”
“Thế sao ngươi lấy được Huyền Mẫu châu?” Ninh Dạ hỏi ngược lại, y mỉm cười nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Thần Tiêu Lão Tổ chết trong Thiên Chung điện. Nếu ngươi không vào được Thiên Chung điện thì làm sao lấy được Huyền Mẫu châu?”
Vũ Hoán Trần ngạc nhiên.
Ninh Dạ lại nói: “Hơn nữa ngươi còn thiếu một thần vật, nếu ta nhớ không nhầm nó là một thần vật của liên minh bách gia, hình như tên nó là... Hoặc Tâm hoàn?”
Vũ Hoán Trần biến sắc.
Ninh Dạ đã hừ một tiếng nói: “Mẹ nó, quanh năm đánh nhạn không ngờ lại bị nhạn mổ mắt. Chẳng trách thần thuật của ta vô dụng, Quang Độn cũng vô dụng, hóa ra là nguyên nhân này.... Ảo thuật hay lắm, còn không phá cho ta!”
Sau tiếng hô của Ninh Dạ, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi, Ninh Dạ phát hiện bản thân đang đứng trong một khu vực phủ kín phù văn huyền bí.
Trận pháp!
Hơn nữa còn là một trận pháp đang được bố trí.
Cách Ninh Dạ không xa còn có một người.
Một nữ nhân.
“Là ngươi?” Ninh Dạ kinh ngạc.
Không ngờ người trước mắt lại là nha hoàn của Lý Song Long, cũng là em gái hắn, Lý Nhất Phượng.
Thấy Ninh Dạ đã phá ảo thuật của mình, Lý Nhất Phượng cũng khá ngạc nhiên, tức giận nói: “Chết tiệt, thiếu chút nữa là hoàn thành.”
Nói xong đã xuất chưởng đánh về phía Ninh Dạ.
Tu vi còn là Vô Cấu.
Trong lòng Ninh Dạ trấn định hẳn, phát động Quang Độn, xuất hiện ở một đầu khác.
Né được đòn này của Lý Nhất Phượng, Ninh Dạ nhìn trận pháp dưới đất: “À, là một trận pháp giam cầm, tức là ngươi bố trí ảo thuật vì biết ta có thể qua lại tự nhiên, muốn rời khỏi nơi đây lại không thể giết ta nên bố trí trận pháp định bắt sống ta?”
Lúc này thấy Ninh Dạ đã hiểu được ý đồ của đối phương.
Ảo ảnh Vũ Hoán Trần thể hiện như vậy thật ra là để Ninh Dạ không dám đi vào Linh Quang xích, chỉ muốn y do dự quanh quẩn ở nơi này, Lý Nhất Phượng mới có thể nhân cơ hội bày trận.
Về mặt tâm lý, chơi trò hư hư thực thực như vậy đúng là không tệ, cơ bản là tính đúng suy nghĩ của Ninh Dạ, có thể nói Ninh Dạ suýt nữa thất bại vì tính cẩn thận của bản thân.
Nhưng y vẫn lấy làm lạ nhìn Lý Nhất Phượng: “Thú vị, xem ra Vũ Hoán Trần đã chết rồi nhưng ngươi vẫn còn sống. Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi có thể đi lại tự do trong đạo cảnh?”
Lý Nhất Phượng sắc mặt ảm đạm: “Coi như ngươi lợi hại, rõ ràng ảo thuật của ta đã thành công rồi mà ngươi vẫn tìm được sơ hở trong lời nói của ta. Kế hoạch đã thất bại, nói mấy chuyện đó còn tác dụng gì?”
Ảo thuật chính là để lừa dối.
Không chỉ yêu cầu tiên pháp ảo thuật cường đại, quan trọng hơn là phải thật kín kẽ, nếu không một khi có sơ hở, rất dễ bị người khác phát hiện.
Ninh Dạ tìm ra vấn đề từ trong tám món thần khí.
Lúc trước Lý Nhất Phượng thuận theo lời y thừa nhận mình lấy được tám món thần khí.
Nhưng cô không ngờ Ninh Dạ lại hỏi mình là tám món nào.
Lý Nhất Phượng vô thức lảng tránh Hoặc Tâm hoàn, vì thần khí này là một trọng bảo hệ ảo ảnh hiếm thấy.
Nhưng tám vẫn là tám, Lý Nhất Phượng không còn cách nào đành kể cả Huyền Mẫu châu cho đủ số.