← Quay lại trang sách

Chương 822 Mục tiêu nhiệm vụ 2

Chu Thủy Tiền là đồ đệ của Khương Hồng Hào, nhưng cũng như Thường Xá năm xưa, do có chút quan hệ máu mủ với Khương Hồng Hào nên mới được làm đồ đệ, bản thân chẳng có năng lực gì lớn, còn xa mới đủ để đảm nhiệm trọng trách.

Ninh Dạ dùng thân phận đệ tử Hắc Bạch thần cung, nếu có thể trở thành phó đường chủ thứ hai, rất có thể sẽ thay thế được Vưu Chi Đống và Chu Thủy Tiền, chính thức khống chế Hắc Bạch đại trận. Long Dương phủ sẽ không tranh với y, Hắc Bạch thần cung lại càng vui mừng đứng nhìn.

Mà điều khiến Ninh Dạ thật sự hứng thú không phải Hắc Bạch đại trận mà là nòng cốt của Hắc Bạch đại trận lần này là Hắc Bạch kỳ bàn.

Đó mới là thứ y quan tâm.

Lần trước được quan sát ba ngày đã khiến Ninh Dạ hưởng lợi không ít, Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển được chế tạo cũng có công lao của Hắc Bạch kỳ bàn.

Nếu có được bảo vật này, chắc chắn thực lực của Ninh Dạ sẽ tiến thêm một bước.

Y rất ít khi để ý tới bảo bối, nhưng nếu đã coi trọng thì cho dù thế nào cũng phải tranh thủ một phen.

Lúc này thấy cái tên trên bảng treo thưởng, Ninh Dạ lẩm bẩm: “Bạch Tùng Nguyệt...”

“Sao nào? Ninh Nhân Ma thấy hứng thú với Bạch Tùng Nguyệt?”

Sau lưng vang lên một giọng nói, là Phong Ngọc Yên.

Ninh Dạ quay đầu lại, chỉ thấy Phong Ngọc Yên đang đứng sau lưng mình, mặc một bộ váy hoa lấp lánh, tết hai búi tóc, hình tượng rất đặc biệt.

Sau lưng cô là một nam nhân mặt lạnh, áo đen mặt cũng đen, hông đeo trường kiếm, chính là Tuyệt Vô Thường.

Nghe nói người này là kiếm tu thuần túy, một thanh Thu Thủy kiếm có thể đâm xuyên nhật nguyệt.

Xuyên nhật nguyên là khoác lác hơi quá, thế giới dưới chân còn chẳng đâm thủng nói gì tới nhật nguyệt, nhưng ít nhất cũng nói được rằng kiếm đạo của người này rất sắc bén.

Vì vậy y cười nói: “Đúng vậy, rất hứng thú. Nói vậy vị này chính là Vô Thường Kiếm - Tuyệt Vô Thường?”

Đối phương hừ một tiếng, coi như đáp lời.

Thấy hắn lạnh nhạt như vậy, Ninh Dạ cũng không để ý, quay sang Phong Ngọc Yên: “Phong muội muội cũng thấy hứng thú với tên Bạch Tùng Nguyệt này à?”

“Thần Cơ đường mà, ai lại không hứng thú?” Phong Ngọc Yên vén mái tóc: “Có hứng thú đi chung không?”

Mới một thời gian không gặp, muội muội biết lung lạc người khác từ bao giờ thế?

Ninh Dạ nhìn cô, lại nhìn Tuyệt Vô Thường, cười nói: “Cùng đi? Chức vụ phó đường chủ thứ hai của Thần Cơ đường chỉ có một thôi.”

Tuyệt Vô Thường đã nói: “Đương nhiên là của Ngọc Yên, chẳng lẽ ngươi xứng?”

Giọng nói của người này cực kỳ lạnh lẽo, cho dù chỉ nghe một chữ thôi cũng cảm thấy lạnh tới tận xương.

Ninh Dạ cười nói: “Nghe nói Vô Thường Kiếm rút kiếm vô tình, không chết không thu, mỗi khi chiến đấu đều là trận chiến sinh tử?”

Tuyệt Vô Thường kiêu ngạo hất cao đầu, coi như xác nhận.

Ninh Dạ lại lẩm bẩm: “Thế có phải từ khi xuất đạo tới giờ ngươi chưa bao giờ thua?”

Tuyệt Vô Thường lại hừ một tiếng.

Ninh Dạ cười: “Thế chẳng phải vô địch à? Lợi hại vậy, chẳng lẽ đại năng Niết Bàn cũng không phải đối thủ?”

Tuyệt Vô Thường ngớ người.

Đương nhiên hắn không thể nói vậy.

Ninh Dạ lại tiếp tục nói: “Không phải? Nói cách khác mỗi lần xuất thủ Vô Thường Kiếm phải lựa chọn một phen? Phải thắng thì mới đánh? Không đánh thắng được... đúng vậy, thể nào chẳng gặp kẻ mình không thắng được, thế phải làm sao?”

Ninh Dạ nhìn Tuyệt Vô Thường, cười một tiếng nói: “Xem ra chỉ có thể chạy trốn.”

Một câu “xem ra chỉ có thể chạy trốn”, đối với Tuyệt Vô Thường lại là lời chế nhạo cay độc.

Thật ra tu tiên giả gặp người mạnh hơn thì chạy trốn là bình thường, thế nhưng Ninh Dạ vừa dùng lời nói thổi phồng hắn lên, đẩy hắn lên cao rồi khoảnh khắc tiếp theo lại nói hắn gặp mạnh là chạy, cái gọi là đánh đâu thắng đó chẳng qua chỉ là tìm người yếu mà bắt nạt, cái gọi là cường hãn bá đạo chẳng qua chỉ là bắt nạt kẻ yếu mà sợ kẻ mạnh; khiến người ta khó lòng tiếp thu.”

Tuyệt Vô Thường biến sắc: “Ngươi muốn chết à?”

Tay đã đặt lên kiếm.

Ninh Dạ lại không hề lay động, chỉ nhìn hắn: “Rút kiếm đi, có giỏi ngươi lập tức rút kiếm đối đầu với ta. Ta cũng muốn xem xem ra tay với ta ở đây, ngươi sẽ có kết cục ra sao.”

Bàn tay của Phong Ngọc Yên đã đặt lên tay đang cầm kiếm của Tuyệt Vô Thường.

Đương nhiên cô không ngăn thì Tuyệt Vô Thường cũng chẳng ra tay thật, chẳng qua cái ấn này coi như cho hắn lý do không rút kiếm.

Phong Ngọc Yên đã nói: “Ninh Dạ, đối đầu với kẻ địch mạnh, nội bộ nên chân thành đoàn kết mới đúng. Ngươi làm vậy là không nên.”

“Ai da, hiếm khi thấy Phong cô nương biết nghĩ cho đại thế như vậy.” Ninh Dạ cười hì hì nói.

Nhìn nét cười của y, Phong Ngọc Yên không khỏi nhớ tới cảnh tượng trong rừng cây.

Cô hận tới nghiến răng nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chuyện lúc trước là ta không đúng. Ngọc Yên xin bồi tội với ngươi.”

"