← Quay lại trang sách

Chương 823 Gieo hạt ánh sáng 1

Ngoài miệng cô nàng nói bồi tội nhưng ánh mắt không có ý hối lỗi, chỉ hung hăng trừng mắt với Ninh Dạ.

Ninh Dạ cũng chẳng để ý: “Đã là bồi tội thì phải có hành động thực tế chứ. Bạch Tùng Nguyệt này là mục tiêu của ta, Phong cô nương không tranh giành với ta đấy chứ?”

Phong Ngọc Yên cười nói: “Hiện tại Bạch Tùng Nguyệt đang là tâm phúc của Thánh Vương các, hắn biết căn cơ của Hắc Bạch đại trận, biết phương pháp phá trận. Thánh Vương các phái hai cường giả Vô Cấu bảo vệ hắn. Muốn giết hắn, không dễ vậy đâu.”

Ninh Dạ nhún vai: “Đúng là không dễ, nhưng cũng có sao? Phong cô nương, hay là chúng ta thử xem ai sẽ thành công?”

Sắc mặt Phong Ngọc Yên trầm xuống: “Được! Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi còn dựa theo cách làm trước kia, định ném Bạch Tùng Nguyệt vào Hắc Bạch đại trận, thế thì thất bại là cái chắc. Người này nắm giữ một Hắc Bạch kỳ tử, lại tinh thông Hắc Bạch đại trận, nếu vào trong trận e là tạo cơ hội cho hắn phá hoại.”

Hắc Bạch kỳ tử?

Trong tay gã này còn có một Hắc Bạch kỳ tử?

Ninh Dạ cực kỳ động tâm.

Thế thì càng không thể không giết hắn!

Tĩnh Quang lĩnh.

Nơi này ở khu vực cực nam của Hàn Cực sơn.

Ninh Dạ nằm trên núi, ngửa đầu nhìn bầu trời sao, trong lòng lại suy nghĩ, trên trời có cương sát dày đặc, làm sao ánh sao xuyên qua cương sát xuống được tới đây.

Đạo về quang, nhanh chóng vô cùng, nhưng xưa nay lại yếu về mặt sức mạnh, thế nhưng lại có thể xuyên qua lớp cương sát mà đại năng Niết Bàn cũng không dám khiêu chiến.

Đương nhiên Ninh Dạ lĩnh ngộ Quang đạo nên cũng biết đáp án.

Đó là vì những ánh sáng này đã nhỏ bé tới mức không thể bị bất cứ dao động nào của phương diện vĩ mô ảnh hưởng tới.

Còn Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ thực ra là ngưng tụ hạt ánh sáng, từ đó tạo ra uy lực, nhưng cũng vì vậy mà uy lực bị hạn chế.

Để tăng cường uy lực Ngưng Quang Thành Nhận, Ninh Dạ vừa lĩnh ngộ Quang đạo để thuận tiện ngưng tụ lưỡi kiếm ánh sáng, mặt khác lại tăng cường hiệu quả của Nhật Quang thuật, nói trắng ra là ngưng tụ càng nhiều hạt ánh sáng.

Nhưng thời khắc này nhìn ánh sáng phủ xuống núi, Ninh Dạ đột nhiên lĩnh ngộ.

Sao mình cứ nhất định phải tăng cường uy lực của kiếm ánh sáng?

Thật ra bản chất của ánh sáng là có tính xuyên thấu, chẳng qua sau khi ngưng tụ thành kiếm ánh sáng thì không còn hiệu quả này. Trước đây mình mượn máu của La Hầu để khiến Ngưng Quang Thành Nhận sở hữu năng lực xuyên thấu nhất định, không gian và Quang đạo vốn không hợp về đạo tắc, còn máu của La Hầu càng về sau càng khó tăng cường.

Sau mình không nghĩ cách làm ngược lại?

Bản thân ánh sáng có tính xuyên thấu, nếu ngưng tụ ánh sáng vào trong cơ thể mục tiêu...

Ninh Dạ nhớ tới Nhật Quang tán.

Thủ pháp Nhật Quang tán của y thật ra là đưa lượng lớn dược vật có thể tạo ra hạt ánh sáng vào trong cơ thể đối phương, sau đó đột nhiên kích nổ, tạo thành lực xung kích cường đại.

Nếu có thể dùng tiên pháp thi triển, chẳng phải biến hiệu quả của Nhật Quang tán thành tiên thuật, hơn nữa uy lực lớn hơn, sử dụng cũng càng thuận tiện?

Quan trọng nhất là nó hữu hiệu trăm phần trăm, uy lực cũng mạnh hơn.

Chỗ khó của pháp thuật này không phải đưa ánh sáng vào thân thể mà là tích lũy, ngưng tụ.

Muốn đưa hạt ánh sáng vào thân thể đối phương thì không khó, nhưng muốn lưu giữ, tích tụ thì không dễ. Muốn dùng tiên pháp khởi động vụ nổ trong thời khắc then chốt lại càng khó.

Nhưng Ninh Dạ đột nhiên phát hiện, hình như mình đã có cơ sở giải quyết vấn đề này.

Trong thân thể mình có máu của La Hầu, vẫn chưa trừ khử, còn Nhất Tuyến Thiên cũng là không gian và nguyên thần phối hợp, dùng đạo về không gian để ổn định.

Nhưng dẫn nổ lại là vấn đề.

Dù sao cách một tu tiên giả chẳng khác nào cách một ngọn núi.

Vách ngăn tiên pháp sẽ ngăn cách liên hệ.

Ninh Dạ không khỏi suy tư.

Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, trước mắt là ánh sao lấp lánh, lại chợt nhớ tới Hắc Bạch kỳ bàn.

“Đạo về Lưỡng Nghi?” Hai mắt Ninh Dạ đột nhiên sáng bừng lên.

Y phóng một loạt điểm sáng lên không trung, những điểm sáng này không ngừng ngưng tụ giữa không trung, từ từ thu nhỏ lại thành một quả cầu ánh sáng nhỏ bé. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy, thật ra đây là một vòng xoáy nhỏ, nó không ngừng xoay tròn để ổn định, giữ bản thân không tiêu tan.

“Quả nhiên là được.” Ninh Dạ vui mừng.

Đang định ra tay thì một thân hình hạ xuống.

Lại là Dung Thành.

Dung Thành nói: “Gọi ta tới có chuyện gì?”

“Suỵt!” Ninh Dạ giơ ngón tay, tiếp tục thi pháp với quả cầu kia, không ngừng tích tụ, vòng xoáy nho nhỏ màu trắng cũng càng lúc càng lớn.

Cùng lúc đó, không ngờ trong tay Ninh Dạ cũng xuất hiện một vòng xoáy màu đen, tương ứng với vòng xoáy màu trắng ở phía xa.

“Đây là cái gì?” Dung Thành kinh ngạc.

"