Chương 837 Gọi về 2
Đối với bọn họ mà nói, cho dù đối phương chơi âm mưu cũng có sao? Lao tới, giết tới, dùng thực lực cường đại tiêu diệt mới là phong cách của họ.
Thế bây giờ...
Trong lòng Ninh Dạ lóe lên ý tưởng, Vấn Thiên thuật phát động.
Không có Côn Lôn kính, vốn dĩ y không thể tính được chuyện này, không ngờ thời khắc này trong lòng có ý tưởng, lại đột nhiên thấy được, cũng đã hiểu ra!
Mẹ nó, hóa ra là thế!
Chết tiệt!
Ninh Dạ không do dự tiếp, lấy đá truyền âm ra liên hệ với Phong Đông Lâm: “Phong điện chủ.”
“Ta đây, có gì nói mau?” Phong Đông Lâm đáp xuống, hắn đang giao chiến kịch liệt với một vị chiến tướng Tây Vương phủ, đột nhiên Ninh Dạ truyền âm, khiến hắn không khỏi bực bội, giọng điệu cũng không khách khí.
Ninh Dạ nói: “Lần này Cực Chiến đạo và Thánh Vương các không chỉ phái Dương Thế Hồng và Sào Quân Hải tới. Ta nghi ngờ đám người Việt Trọng Sơn, Hà Thăng Triêu cũng tới.”
“Ngươi nói cái gì?” Phong Đông Lâm kinh hãi, phản ứng chậm mất một chút, đã bị đối thủ đánh trúng một chưởng, cũng may tu vi của hắn cường hãn, so với chút thương tích đó thì tin tức của Ninh Dạ càng khiến hắn kinh hãi: “Ngươi chắc chứ?”
“Không thể xác định, nhưng sau khi phát hiện bí cảnh có mai phục, Cực Chiến đạo không lùi mà thủ vững tại chỗ, bản thân đã có vấn đề.”
“Đó là vì bọn chúng biết Hắc Bạch đại trận đã khởi động, lùi ra ngoài càng gặp đả kích nặng nề hơn nữa!” Phong Đông Lâm tức giận nói: “Nếu ngươi chỉ suy đoán thì đừng có nói ra.”
“Đây là suy đoán nhưng ta dám khẳng định mình không đoán sai!” Ninh Dạ lớn tiếng nói: “Xưa nay phong cách của Cực Chiến đạo là mạnh mẽ nghiền ép. Bọn họ không giỏi về âm mưu nhưng không có nghĩa là không có cách ứng phó âm mưu. Bề ngoài thì ngang tài ngang sức với chúng ta, nhưng thực tế âm thầm đưa đại quân áp sát, tung đòn cực mạnh, biến trận đánh tiền tuyến thành quyết chiến, đâu phải không thể!”
Mẹ nó!
Ninh Dạ lớn tiếng như vậy dọa Phong Đông Lâm hồn phi phách tán.
Nếu thật sự như vậy, hai phái phát động quy mô lớn, bỏ mặc sào huyệt?
Đúng rồi, lúc này còn nghĩ tới sào huyệt làm gì?
Còn phải thăm dò cái gì?
Cho dù chỉ là bề ngoài, Hàn Cực bí cảnh cũng có nhiều vị Niết Bàn, một loạt Vô Cấu.
Nếu có thể đánh một trận tiêu diệt một phần năm chiến lực đối thủ, như vậy cũng là đáng giá.
Tổng tấn công, mạnh mẽ nghiền ép, còn gì tốt hơn thế này?
Địa bàn quan trọng, nhưng người càng quan trọng!
Phong Đông Lâm không ngờ mình tính toán đối thủ, nhưng lại bị đối thủ tính toán ngược lại, trong lòng lo lắng: “Đây là ý tưởng mà ngươi đưa ra!”
Mẹ nó, lại nữa rồi!
Ông đây chỉ bảo ngươi mai phục trong Hàn Cực bí cảnh nhưng có nói đối thủ sẽ ngoan ngoãn vào tròng đâu. Các ngươi đã có địa lợi mà còn bị người ta phản kích, thế mà còn trách ta được?
Nhưng y cũng quen tác phong của đám người này rồi, đành nói: “Nếu có viện quân thật, để tránh bị phát hiện, nhất định phải giấu ở khoảng cách đủ xa, mãi tới khi chiến sự nổ ra mới chạy đến. Mà dựa theo phạm vi tra xét của chúng ta, ta tính còn phải hai canh giờ bọn chúng mới chạy tới.”
Lần này không cần Ninh Dạ giải thích, Phong Đông Lâm cũng hiểu: “Hai canh giờ? Ý ngươi nói...”
“Nhất định phải giải quyết chiến sự trong vòng hai canh giờ.” Ninh Dạ trả lời.
“Ngươi đùa gì thế?” Phong Đông Lâm bị y chọc tức tới mức phát cười.
Giải quyết chiến sự trong hai canh giờ?
Niết Bàn quyết đấu có thể đánh tới cả năm, cho dù liều mạng như Dương Chí Thiện và Nam Ca Tử cũng có thể chịu được tới ba ngày.
Hai canh giờ mà muốn diệt sạch tất cả người của hai đại môn phái ở đây, vốn là không thể.
Thực ra bây giờ ngay cả Ninh Dạ cũng khó quăng người vào trận.
Vì mọi người đều nhận ra y đã đến, chỉ cần thấy Ninh Dạ là lập tức sử dụng phân thân, độn thuật, ảo thuật, pháp bảo, đủ các chiêu trò, không cho Ninh Dạ cơ hội áp sát. Mà hiệu quả dịch chuyển của Ninh Dạ mạnh thì mạnh thật, nhưng vẫn phải chạm vào người mới phát huy được tác dụng.
Chuyện này khiến hiệu suất của y từ từ giảm sút.
Trong tình huống này, diệt sạch đối thủ trong hai canh giờ rõ là nằm mơ giữa ban ngày.
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Thế thì chỉ có một cách thôi.”
“Cái gì?”
“Lập tức rút lui, phát nổ toàn bộ trận pháp!”
Phong Đông Lâm hít một hơi lạnh.
Phong ấn của Ninh Dạ là kế hoạch cuối cùng của Hắc Bạch thần cung và Long Dương phủ. Một khi đối thủ khó đối phó, để tránh tử thương quá nhiều sẽ lặng lẽ rút lui, đồng thời phát động toàn diện uy lực trận pháp, có thể bẫy được đối thủ bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.
Nhưng cách làm này cũng khiến đối thủ cảnh giác, chưa chắc hiệu quả đã tốt, ngược lại khiến bố trí của hai phái ở đây trôi theo làn nước, được coi là thủ đoạn cuối cùng.
Nhưng nếu những gì Ninh Dạ nói là thật, vậy cách này là thích hợp nhất.
"