← Quay lại trang sách

Chương 838 Dung đạo 1

Phong Đông Lâm bèn nói: “Ta phải bàn bạc với họ một chút.”

Mẹ nó, lúc này ngươi còn định họp bàn?

Tất cả đại lão đang chiến đấu, vừa chiến đấu vừa họp hành, thế thì bàn được cái quái gì?

Nhưng Ninh Dạ đã cố gắng hết sức, y biết gặp chuyện lớn phải họp bàn là bệnh chung của tất cả tổ chức lớn, thành hay bại không quan trọng, quan trọng là phủi trách nhiệm.

Y không thể để Phong Đông Lâm chịu tội danh tự tiện một mình, đành để mặc hắn. Con mắt Ninh Dạ bắt đầu đảo một vòng, tính toán làm sao vớt được lợi lộc trong cục diện chắc chắn thất bại này.

Bên phía Dung Thành đang giao chiến với mười hai Long Giáp vệ. Mười hai Long Giáp vệ đã chết mất hai, xem tình hình này muốn giết sạch còn mất một chút thời gian.

Chuyện này khiến Ninh Dạ rất bực bội.

Hiệu suất quá thấp.

Quan trọng nhất là Thiên Cơ điện không ở trên tay.

Ài, nếu có thể gọi Thiên Cơ điện về thì tốt biết mấy.

Đợi đã, sao lại không chứ?

Đột nhiên trong lòng Ninh Dạ máy động.

Bản thân y là chủ nhân Thiên Cơ điện, có liên kết tâm thần, năm xưa Côn Lôn kính mang theo bản thân xuyên qua không gian, vạn dặm hư không chỉ thoáng chốc là đến, không lý nào không thể di chuyển về. Chẳng qua trước đây mình không có cơ hội thử.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ liên kết tâm thần với Thiên Cơ điện, vận chuyển Lưu Thương kính, thầm sử dụng đạo tắc hệ Quang, không ngờ lại có hiệu quả thật.

“Quả nhiên rất nhiều chuyện không thử thì không thể biết có được hay không.” Ninh Dạ vui mừng.

Ngay khoảnh khắc sau đã truyền lệnh cho Côn Lôn kính lập tức trở về bên cạnh mình.

Trước Thiên Cơ điện, đám người Thư Vô Ninh đang tu hành.

Đột nhiên Côn Lôn kính tỏa sáng chói mắt, đám người Thư Vô Ninh chưa từng thấy tình cảnh như vậy, trong lòng thấy ngạc nhiên, sau đó lại thấy trời đất quay cuồng, đám người đã bị quăng ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lên thì bản thân đã trở lại Kinh Đào đảo, chỉ có một điểm sáng nhỏ nơi chân trời, chớp mắt đã không còn tung tích.

“Có chuyện gì vậy?” Đồng bọn trong Vân Tuyệt môn kinh ngạc nhìn Thư Vô Ninh.

Thư Vô Ninh nhìn luồng sáng nơi chân trời, trong lòng thầm hiểu, phiền muộn chỉ muốn khóc, nhưng ngoài miệng đành nói: “Cũng không có gì, chẳng qua những ngày tháng tốt lành đã kết thúc rồi!”

Thiên Cơ điện vừa trở về, Ninh Dạ lập tức an tâm.

Bây giờ y có thể dịch chuyển cả Niết Bàn.

Nhưng thật ra dịch chuyển Niết Bàn cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy. Người như vậy cho dù bị dịch chuyển vào trận pháp tuyệt sát cũng có thể chống đỡ trong thời gian rất dài, cho dù là Vô Cấu đỉnh phong như Nhạc Tâm Thiện cũng không thể tùy tiện giết chết được.

Ninh Dạ cũng không cần dịch chuyển cường giả, mà là một thứ khác.

Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp.

Lúc này mượn cảm ứng với Luyện Yêu tháp, Ninh Dạ lập tức cảm nhận được quả nhiên trong mười hai Long Giáp vệ có mảnh vỡ Luyện Yêu tháp.

Nhưng lần kiểm tra này lại khiến y ngạc nhiên, đã truyền âm cho Dung Thành: “Ngươi không cần nói gì, lập tức nghe lời ta. Ta đã tìm ra, đồ vật ở trên Long Giáp vệ đã chết.”

Dung Thành ngớ người, tay vẫn ra chiêu liên tục.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ta biết các ngươi đã kiểm tra. Ta đoán có lẽ nó dịch chuyển ở bên trong cơ thể. Long Dương phủ thật gian xảo, trong cơ thể mười hai Long Giáp vệ có liên hệ, một trong số đó bị giết, sau khi kiểm tra đương nhiên sẽ từ bỏ, sau đó trung tâm then chốt sẽ dịch chuyển tới người chết. Cứ như vậy, sẽ không có ai phát hiện ra.”

Dung Thành cũng bị thủ đoạn của họ làm cho không còn gì để nói. Hắn đang định tới lục lọi thi thể kia thì Ninh Dạ lại nói: “Bây giờ ngươi đừng động thủ, chắc xung quanh mười hai Long Giáp vệ còn có người âm thầm quan sát bảo vệ. Có lẽ tu vi của người này không cao nhưng sở trường về ẩn nấp, mấu chốt nhất là có thể khống chế bảo vật, có thể đem nó đi bất cứ lúc nào. Các ngươi diệt trừ mười hai Long Giáp vệ, giả bộ không có thu hoạch gì rời khỏi. Chắc chắn người này sẽ cho rằng bí mật không bị phát hiện, đương nhiên sẽ xuất hiện lấy bảo vật. Đến lúc đó ngươi mới vòng lại đánh lén giết người, ta sẽ bố trí ảo thuật, vu hãm mọi chuyện lên đầu tên tu sĩ Vô Cấu kia.”

Dung Thành nghe xong thầm khen, quả nhiên ngươi thật âm độc, lúc nào cũng tìm sẵn người gánh tội. Có mình và Cố Tùng tiên nhân song song gánh tội, có tìm thế nào cũng không tới được đầu Ninh Dạ.

Hắn không đáp lời, phối hợp với Cố Tùng dốc toàn lực xuất thủ.

Mỗi khi giết chết một bộ lại lục soát một hồi, sau đó còn hùng hùng hổ hổ nói mình không may mắn.

Khiến Cố Tùng cũng kinh ngạc, chẳng phải ngươi nói ở đây có đồ tốt à? Lừa ta hay sao?

Nhưng đánh cũng đánh rồi, chỉ có thể kiên trì.

Ninh Dạ chê hiệu suất chiến đấu của bọn họ quá thấp, cho nên trực tiếp báo cho Dung Thành điểm yếu của Long Giáp vệ và nguyên lý vận hành trận pháp.

"