← Quay lại trang sách

Chương 849 Quái vật 2

Ninh Dạ cảm thụ một chút, bản thân đã khôi phục khoảng bảy phần mười tu vi.

Kết quả là Ninh Dạ dễ dàng chống lại đòn này.

Ánh mắt Ninh Dạ bừng sáng, nhưng đột nhiên phun ra một ngụm máu, ôm ngực kêu to: “Ai da, không xong rồi!”

Động tác này khá giả, nhưng gương mặt màu xanh lam lại bị lừa.

Nó lại kêu lên một tiếng.

Cảm giác quái dị không ngừng dâng lên, va chạm với đống thần vật Tạo Hóa thần tọa, không có sóng khí quay cuồng, không có gió nổi mây phun, ngược lại xuất hiện từng bí văn huyền ảo, như đặt mình trong đạo cảnh.

“Ồ?” Ninh Dạ cũng bị cảm thụ này làm cho kinh ngạc tới ngây ngẩn.

Công kích của tồn tại quỷ dị bí trấn áp này có thể tạo thành hiệu quả như đạo tắc hiển hỏa?

Thú vị!

Quá thú vị!

Ninh Dạ càng lúc càng thấy phấn chấn.

Lúc này Việt Trọng Sơn vẫn đang tấn công điên cuồng nhưng sắc mặt dữ tợn, hiển nhiên đã thành công cụ hình người.

Ninh Dạ chỉ tay vào hắn, lại khiến hắn tỉnh táo hơn đôi chút.

Y vẫn không quên dằn vặt tên này, nếu không sau cũng là một phiền phức.

Chiến đấu tiến hành theo một hình thức cực kỳ quỷ dị, lấy Việt Trọng Sơn làm trung tâm, thậm chí coi hắn là chiến trường. Ninh Dạ mượn cấm chế nơi này và Thiên Cơ điện, không ngừng đọ sức với tồn tại bên dưới cấm chế, liên tục ép đối phương tiêu hao.

Theo những tiếng kêu không ngừng, gương mặt màu lam cũng từ từ thu nhỏ.

“Thiên Cơ!” Ninh Dạ nói.

Thiên Cơ hiểu ý, ngừng tu bổ.

Nó trở lại bên cạnh Ninh Dạ, thân hình khổng lồ hóa thành kích cỡ người thường nói: “Ninh Dạ, ta có cảm giác rất quen thuộc.”

“Hả? Cảm giác quen thuộc?” Ninh Dạ giật mình: “Ý ngươi là?”

“Quái vật!” Thiên Cơ khẳng định: “Chắc chắn gã này là quái vật.”

Tồn tại bị trấn áp này lại là quái vật?

Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Chẳng trách trí tuệ của tên này chẳng ra sao. ’

Lúc trước Ninh Dạ trò chuyện với nó, lại cố ý biểu diễn thật vụng về, nhưng biểu hiện của đối phương hoàn toàn không bằng người thường.

Chẳng trách, nó không phải người, cũng không phải yêu quái thông linh.

Hơn nữa chính vì là quái vật nên có thể tồn tại cả vạn năm mà không chết.

Nhưng vì sao một con quái vật lại bị trấn áp ở đây?

Ninh Dạ càng ngày càng hứng thú: “Cẩn thận một chút, con quái vật này không đơn giản, ngay cả cường giả như Việt Trọng Sơn cũng bị nó ảnh hưởng tâm trí, chắc cũng là một kẻ quỷ dị tới cực điểm.”

Vừa nói, Ninh Dạ vừa hồi tưởng lại điển tịch Thiên Cơ môn, nhớ xem trong thời thượng cổ có những cái tên nào nổi danh.

Nhưng lục khắp ký ức vẫn không tìm được tư liệu liên quan.

Còn đang nghi hoặc, đột nhiên Việt Trọng Sơn dừng tay, quay đầu sang nhìn Ninh Dạ.

“Mẹ nó!” Ninh Dạ lập tức tỉnh ngộ.

Tên này không phải hoàn toàn không có trí tuệ, giờ lại khống chế Việt Trọng Sơn tới gây sự với mình.

Việt Trọng Sơn bị công kích liên tục, tâm trí thất thủ, bây giờ thần trí đã gần như bị quái vật kia khống chế hoàn toàn, lúc này hắn gầm thét lao tới, Ninh Dạ không buồn suy nghĩ, lập tức dùng Quang Độn nhảy ra.

Việt Trọng Sơn xuất quyền đánh ra, mắt thấy không đánh trúng Ninh Dạ nhưng cũng không đuổi mà tiếp tục gào thét với Ninh Dạ, phát ra âm thanh uy hiếp.

“Hóa ra không thể cách quá xa à?” Ninh Dạ mỉm cười.

Y đã nhìn ra điểm này, Việt Trọng Sơn bị khống chế dễ dàng như vậy là vì hắn cách quá gần.

“Hống!” Mượn cơ thể Việt Trọng Sơn, quái vật kia lại phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.

Nó đã chờ cả vạn năm, khó khăn lắm mới có cơ hội thoát thân, nhưng lại gặp phải loại tu sĩ như Ninh Dạ.

Vừa không phá hỏng chuyện trốn thoát của nó, nhưng không cho nó thoát ra dễ dàng, khiến nó cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng tên này cũng rất quật cường, lại không buồn đàm phán với Ninh Dạ, nhất quyết chọi cứng với y tới cùng.

Hào quang màu lam xao động, Việt Trọng Sơn giơ quyền trái đánh về phía Ninh Dạ, quyền phải đánh cấm chế, như kẻ điên.

Đằng nào cũng không phải thân thể của mình, tên này vắt kiệt tới cực hạn.

Còn Ninh Dạ vẫn không hề hoang mang, tiếp tục ảnh hưởng tới Việt Trọng Sơn.

Bây giờ y như một cái cân, cẩn thận từng chút một giữ cho ba bên cân đối.

Cả Việt Trọng Sơn lẫn quái vật dưới cấm chế đều mạnh hơn y, nhưng đều bị hạn chế, y phải lợi dụng hạn chế này mới có thể đứng vững được.

Nhưng Ninh Dạ cũng biết, chỉ dựa vào điểm này thì còn thiếu rất nhiều.

Chênh lệch thực lực quá lớn, cho dù đối phương chỉ còn một hơi thôi cũng có thể diệt trừ y.

Còn Diệt Thần nỗ chỉ có một mũi.

Nên làm gì đây?

Đầu óc lóe lên ý tưởng, Ninh Dạ đã liên kết với Luyện Ngục ma đàn.

Hắc Viêm Ma Thần lại xuất hiện: “Sao lần này gọi ta sớm vậy, lại có chuyện... Ơ?”

Hắc Viêm Ma Thần giật mình nhìn hào quang màu làm trong núi: “Sao lại là...”

Hắn không nói tiếp.

Ninh Dạ biết xưa nay tên này không thành thật, bèn cười lạnh nói: “Ta biết lai lịch của tên này, nếu ngươi muốn giở trò với ta thì đừng trách ta không khách khí với ngươi.”

"