← Quay lại trang sách

Chương 852 Dung hợp 1

Quái vật tà đạo cũng là quái vật, mà mình cũng là quái vật, xét cho cùng lợi ích vẫn là của bản thân.

Hắc Viêm sốt sắng: “Thương lượng được không? Ngươi cũng phải chia cho ta một chút chứ? Coi như ta vẫn nợ ngươi khối Chứng Đạo Ma Hài.”

Ninh Dạ cười híp mắt nói: “Đây chỉ là một cục đá, đâu dễ chia chác. ’

“Không phải đâu, cây cỏ đất đá đều có thể thành quái vật. Đừng nhìn thứ này ở trong núi nhưng không phải quái vật đá đâu, chắc chắn nó là quái vật kim loại, nếu ta không nhìn lầm bản thể của nó là một khối Hóa Linh kim.”

“Hóa Linh kim? Là loại kim loại hiếm có ảnh hưởng được tới nguyên thần, có thể chế tạo thần binh?”

“Không sai.”

“Nhưng kim loại cũng không dễ chia.”

Hắc Viêm xua tay: “Dễ thôi dễ thôi, đang có Cực Đạo việt ở đây mà. Chỉ cần lấy đi Tàng Thiên ngục, loại bỏ đoạn tuyệt thiên địa là có thể sử dụng Cực Đạo việt. sau đó kiềm chế linh trí của nó, lại dùng thần thông hệ hỏa luyện hóa, khiến năng lực của nó biến mất, cuối cùng dùng Cực Đạo việt... Mẹ nó!”

Hắc Viêm đột nhiên ngậm miệng, kinh hãi nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ mỉm cười: “Hóa ra là thế, xem ra ta không cần hỏi cách làm ở chỗ ngươi nữa rồi. Ừm, hình như mấy điều kiện mà ngươi nói ta cũng làm được.”

Nói xong Ninh Dạ đã vung tay, hóa thân Kinh Trường Dạ đã xuất hiện, phun ra một luồng ma hỏa về phía ngọn núi kia.

Bản thể của quái vật tà đạo là kim, hỏa khắc kim, thật ra nó sợ lửa.

Ninh Dạ giỏi về Quang Độn chứ không giỏi về hỏa, vì vậy có làm thế nào cũng không không gây nguy hại được cho nó.

Nhưng có Hắc Viêm nhắc nhở, Ninh Dạ đã biết nên làm sao.

Ma môn lại là những kẻ am hiểu chơi lửa nhất.

Không chỉ là người chơi hệ lửa, lúc chiến đấu cũng là ma diễm ngập trời.

Uy lực của ma hỏa cực kỳ cường đại.

Hơn nữa bản thân ma diễm có tác dụng ma hóa, cũng ảnh hưởng tới tâm chí, vừa vặn đối phó với tà đạo xâm nhiễm của quái vật này.

Lúc này ma hỏa hừng hực, quả nhiên quái vật kia kêu lên sợ hãi, Việt Trọng Sơn lật tay giết về phía Kinh Trường Dạ.

Khổ nỗi Việt Trọng Sơn phải giữ khoảng cách chứ Kinh Trường Dạ thì không cần.

Thiên Cơ điện ầm ầm bay lên, hóa thành một loạt lâu đài lầu các, ngăn cản Việt Trọng Sơn, lần này Ninh Dạ dốc cả thủ đoạn dưới đáy hòm ra.

Dưới ma hỏa hừng hực, quái vật kia gào thét điên cuồng, đồng thời Ninh Dạ đã thi triển thuật luyện bảo của Hạo Thiên môn.

Ma hỏa của Kinh Trường Dạ được Ninh Dạ điều khiển, trực tiếp luyện hóa quái vật kia, tế luyện nó như bảo bối.

Theo lý mà nói luyện bảo phải trong tình trạng khống chế hoàn toàn, nhưng Ninh Dạ làm ngược lại, đương nhiên không thể thành công, chỉ khiến quái vật kia càng thêm tức giận, hào quang lấp lóe điên cuồng, khiến Hắc Viêm cũng khó hiểu: “Ngươi đang làm gì vậy? Thế này làm sao mà luyện hóa được nó?”

Ninh Dạ nhếch mép: “Lắm lời, nó ở cảnh giới thứ sáu, ông đây mới cảnh giới thứ ba, cách tới ba cảnh giới, ta có tư cách gì mà luyện hóa nó?”

Ớ.

Ngươi cũng biết cái này à?

Hắc Viêm nhanh chóng nói: “Vì vậy ngươi nên để ta ra tay. ’

Ninh Dạ nhìn hắn: “Phân thân này của ngươi chỉ có thực lực cảnh giới thứ năm sơ kỳ, có tư cách gì?”

Hắc Viêm vội nói: “Nó đang trong cấm chế mà. Dưới cấm chế nó khó mà phát huy thực lực, có Thiên Cơ điện của ngươi hỗ trợ, chỉ cần từ từ bào mòn...”

Hắc Viêm lại im miệng: “Ngươi lại lừa ta?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Chỉ xác nhận thôi. Nhưng đúng là lần này không cần ngươi ra tay. Có đại lão ở đây sẵn rồi, ngươi cứ đứng đấy xem trò hay thôi.”

Nói xong đã vận hành cả ba thần khí, hào quang chiếu xuống người Việt Trọng Sơn, thân thể Việt Trọng Sơn lại ngưng bặt, tinh thần tỉnh táo đôi chút.

Hắc Viêm vừa nhìn là biết, quả nhiên Ninh Dạ lại nắm được mấu chốt rồi.

Y định để Việt Trọng Sơn và quái vật kia đọ sức với nhau.

Nhưng Hắc Viêm vẫn nói: “Quái vật bị kiềm chế, có ngươi giúp đỡ, chắc chắn không phải đối thủ của Việt Trọng Sơn. Nhưng không dễ nắm được chừng mực. Một khí quái vật không thể ảnh hưởng tới Việt Trọng Sơn, khà khà, tiếp đó sẽ là Việt Trọng Sơn cắn ngược lại ngươi. Tuy ngao cò tranh chấp là chiêu hay, nhưng ngươi cũng phải có thực lực thu thập tàn cuộc mới được.”

Ninh Dạ nhấc Diệt Thần nỗ, Hắc Viêm hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn kêu rên: “Chẳng thà ngươi không gọi ta tới, ta không thấy bảo bối như vậy thì thôi. Sao cứ nhất quyết gọi ta đến xem nhưng chẳng buồn chia chút lợi lộc gì, còn gì hành hạ hơn thế.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ngươi đừng vờ vịt với ta, ta biết muốn luyện hóa thứ này còn thiếu thứ gì đó mấu chốt. Chắc ngươi định đợi tới lúc đó mới cò kè mặc cả. Nhưng chắc chắn ngươi phải thất vọng rồi, ta cho ngươi xem tiếp theo mọi chuyện diễn biến thế nào.”

Nói đoạn y giơ ngón tay ấn xuống chỗ trống cách đó không xa.