Chương 858 Thánh nhân hàng thế 2
Nhưng ngay lúc bọn họ định diệt trừ Long Dương phủ rồi trở lại chi viện cho bên ngoài, viện binh của Hắc Bạch thần cung đã tới.
Hà Sinh Mặc mặc Hắc Bạch thánh bào, uy phong lẫm liệt đứng trên không trung, tay cầm Hắc Bạch kỳ bàn vung lên, thiên địa biến sắc, không còn màu sắc nào ngoài đen trắng.
Tất cả tu sĩ đứng trong thiên địa đen trắng này đều cảm thấy ý tức sát vô tận.
Khí tức khủng khiếp cuồn cuộn kéo tới, tu sĩ tu vi hơi yếu thậm chí hóa thành bùn đất.
Cũng may Cực Chiến đạo và Thánh Vương các không phải không có chuẩn bị, dồn dập tế ra bảo vật, đồng loạt thi pháp.
Trong thiên địa trắng đen này, bọn họ cố gắng mở một vùng đất rực rỡ của riêng mình, xé rách bầu trời, tự giết ra một thiên địa riêng cho mình.
Ầm!
Hào quang lóe lên.
Một cột khí khổng lồ từ phương xa đập tới, đánh vào giữa bầu trời trắng đen, khiến bầu trời xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.
Nắm tay đó mở cả năm ngón, chỉ thấy một bức tượng thần đột nhiên xuất hiện, đầu đội trời chân đạp đất, giữ lấy lỗ thủng, tiếp đó một bàn tay thò vào Hàn Cực bí cảnh, trực tiếp đâm vào, tọa thành một hành lang.
Sau đó trong bước có vô số tu sĩ lao ra.
“Thủ đoạn hay lắm, hay cho chiêu Thánh Nhân Lâm Thế! Cách xa vạn dặm mà vẫn có uy lực như vậy, Kim Thế Chung, thực lực của ngươi lại tiến bộ rồi.” Hà Sinh Mặc hừ một tiếng: “Việt Trọng Sơn đâu? Sao không thấy hắn xuất hiện?”
Âm thanh từ phương xa vọng lại: “Nếu hắn trở về, Hắc Bạch thần cung ngươi thua chắc rồi.”
“Thật không?” Lại một giọng nói từ xa vọng tới.
Sát khí ngập trời dâng lên không trung, hóa thành ngân hà vô biên cuồn cuộn đổ tới. Những nơi ngân hà đi qua, từng cành cây ngọn cỏ đều hóa thành quân trận, khí sát phạt vô tận kéo tới, lại có một lưỡi đao lướt qua không trung, bị một bầu trời xanh lam ngăn cản, sau đó lại thấy một loạt tia sét giáng xuống.
“Hoa Thương Minh, Long Tại Dã, Lôi Trường Sinh!!!” Đại lão của Thánh Vương các phát ra tiếng rống phẫn nộ tới cùng cực.
Nhưng mấy vị đại lão Hắc Bạch thần cung và Long Dương phủ ở phía đối diện đồng thời xuất thủ, Kim Thế Chung cũng biết mình không thể chiến thắng, quát lên một tiếng: “Còn không đi mau!”
Sau tiếng rống của hắn, tượng thánh nhân giáng thế sau lưng cũng xuất hiện ngàn vạn binh sĩ, va chạm với nước ngân hà đang đổ tới, đồng thời hai cánh tay của tượng thánh nhân ôm lại, miệng há to, không ngờ lại nuốt sạch đáp người của Cực Chiến đạo và Thánh Vương các.
“Định đi à?” Đám người Hà Sinh Mặc, Hoa Thương Minh, Lôi Trường Sinh đồng thời xuất thủ, hào quang sấm sét lưỡng nghi đánh lên bức tượng thánh nhân kia.
Tượng thánh nhân ầm ầm vỡ nát, đã như cầu vồng xuyên thủng mặt trời, phá tan Hắc Bạch Thiên Địa.
Hà Sinh Mặc cười âm hiểm, vô số quân cờ trắng đen hiện lên trong tay, hóa thành ngàn vạn ánh sao bắn ra. Đồng thời trên cầu vồng kia cũng xuất hiện vô số binh sĩ, như châu chấu bâu lại, cắn xe điên cuồng.
Sau đó lại thấy có hai người xuất hiện, không ngờ lại là Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào, đồng thời ra tay với cầu vồng kia, đánh cho hào quang chập chờn, ánh sáng tan rã, nhưng vẫn có hai nhát quyền đánh ra từ trong hào quang, không ngờ lại là Dương Thế Hồng và Hà Thăng Triêu xuất thủ.
Thời khắc cuối cùng, đại lão quyết đấu.
Trên bầu trời không ngừng lóe lên hào quang rực rỡ, ánh sáng lấp lóe lúc sáng lúc tối, tạo thành một khung cảnh ảo diệu giữa thiên địa.
Cảnh tượng này khiến Ninh Dạ cũng phải tặc lưỡi than thở.
Đại lão Niết Bàn đỉnh phong ra tay, đúng là khác biệt!
Trước đây y cũng từng gặp hai vị Niết Bàn đỉnh phong,, Dương Chí Thiện và Việt Trọng Sơn.
Nhưng hai người này đều đi theo đường luyện thể, tuy lúc ra tay khí thế hùng hồn mạnh mẽ, nhưng không có thiên địa dị tượng như vậy, mà chú trọng vào ngưng tụ lực lượng, thế như bẻ gãy cành khô.
Mãi tới lúc này thấy mấy vị đại lão đỉnh cao của Hắc Bạch thần cung và Thánh Vương các xuất thủ, thiên địa dị tượng liên tiếp xuất hiện, cuối cùng cũng thể hiện uy lực thay trời đổi đất, khiến Ninh Dạ có cảm giác... Chẳng lẽ mấy đại lão mà ta từng tiếp xúc đều là giả?
Đương nhiên y cũng biết chiến đấu không phải chỉ có khung cảnh tráng lệ thôi.
Xét theo mức độ hoa lệ thì Hà Sinh Mặc hơn hẳn Việt Trọng Sơn, nhưng nếu đánh thật thì không biết ai thắng ai thua.
Còn sau khi Kim Thế Chung dùng tượng thánh nhân đưa mọi người đi, có thể nói rốt cuộc trận chiến ở Hàn Cực bí cảnh đã có một kết thúc.
Hà Sinh Mặc bồng bềnh hạ xuống, tất cả các tu sĩ đồng thời quỳ xuống hô: “Bái kiến chưởng giáo, Cực Chiến đạo và Thánh Vương các đã bại trận bỏ chạy!!’
Tiếng hô vang lên chín lần liền, vọng khắp bốn phía.
Hà Sinh Mặc lại không mấy vui vẻ, hừ một tiếng: “Đáng tiếc, không thể giữ đám Sào Quân Hải với Dương Thế Hồng ở lại.”