← Quay lại trang sách

Chương 867 Tra xét 4

Đi qua đi lại vài bước, đột nhiên Lạc Cầu Chân nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, ngươi nói khi sự kiện Ma Vực diễn ra, ngươi bị Trì Vãn Ngưng mê hoặc tới đạo cảnh Vạn Cố liễu, nhưng không hiểu sao lại ra tay với Phong Trung Túc?”

Vũ Thiên Tầm bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, chính vì thế cảm thấy lần lượt đắc tội với cả Yên Vũ lâu và Hắc Bạch thần cung, không thể không bồi thường một khoản lớn. Cũng vì vậy ta...”

Lạc Cầu Chân không hứng thú với những gì Vũ Thiên Tầm gặp phải, ngắt lời hắn: “Nói cụ thể hơn đi.”

“Là ảo thuật, lúc đó ta trúng ảo thuật thật mà!”

“Ảo thuật?” Lạc Cầu Chân trong lòng giật thót.

Quả nhiên là ảo thuật!

“Còn gì nữa không?”

“Ta... Lúc đó ta thấy hai Trì Vãn Ngưng.”

“Hai?”

“Một người dẫn ta tới đó, còn một người từ trong đạo cảnh đi ra, tới bây giờ ta còn không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.” Vũ Thiên Tầm kêu rên.

Lạc Cầu Chân bị tiếng rên rỉ của hắn làm cho phát bực, đập bay thằng nhóc này: “Khóc lóc sướt mướt, có còn là nam nhân hay không? Theo lời ngươi nói, cuối cùng Phong Ma Vũ bị Công Tôn Điệp mang đi, Không Viêm Tôn Giả đuổi theo, kết quả là Không Viêm chết rồi, còn Thanh Dương Tôn Giả Viên Thanh Sơn lại nhận được Phong Ma Vũ?”

“Vâng.” Vũ Thiên Tầm không dám khóc nữa.

“Các ngươi không định đòi lại à?”

“Chúng ta nào dám.”

“Hừ, rác rưởi vô dụng.” Lạc Cầu Chân biết mình không thể tra thêm tin tức gì ở chỗ Vũ Thiên Tầm, không để ý tới hắn nữa mà trực tiếp ra khỏi Long Vũ thương hành.

Vừa đi vừa trầm tư, một lát sau hắn gọi: “Tri Tùng.”

“Có thuộc hạ.”

“Viên Thanh Sơn này có vấn đề.”

Lý Tri Tùng nói: “Đường chủ nghi ngờ vì hắn lấy được Phong Ma Vũ?”

Lạc Cầu Chân hừ một tiếng: “Chỗ nào có Ninh Dạ đi qua, không còn tới một cọng cỏ! Có chỗ tốt nào cũng sẽ tới tay hắn, tuyệt đối không dễ gì chắp tay dâng cho người khác. Lại thêm Phong Ma Vũ vốn trong tay Công Tôn Điệp, nếu nói là Không Viêm Tôn Giả chiếm được, vì sao hắn không giết Công Tôn Điệp? Hơn nữa vì sao hắn hy sinh bản thân trợ giúp cho Viên Thanh Sơn?”

“Nhưng nếu Viên Thanh Sơn có liên quan tới Ninh Dạ, hắn dựa vào đâu mà làm được chuyện này?”

“Ảo thuật!” Lạc Cầu Chân lạnh nhạt nói: “Hiển nhiên điểm mạnh thật sự của Ninh Dạ luôn là ảo thuật, còn chúng ta đều bị phù đạo và đao đạo của hắn che giấu. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, với tu vi của Ninh Dạ, muốn đối phó với quái vật khổng lồ như Hắc Bạch thần cung đâu phải chuyện dễ dàng gì. Chỉ có kích động nội bộ tự tranh chấp, hắn mới có thể nhân cơ hội hưởng lợi, mà ảo thuật chính là thủ đoạn tốt nhất.”

Lý Tri Tùng hít một hơi lạnh: “Khi đó hắn mới là tu sĩ Hoa Luân mà đã dùng ảo thuật lừa gạt Vô Cấu rồi?”

Lạc Cầu Chân trả lời: “Bây giờ rất có thể hắn cũng dùng ảo thuật bẫy chết Viên Thanh Sơn rồi.”

Lý Tri Tùng há miệng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Lạc Cầu Chân đã nói: “Đi đi, điều tra chi tiết về Viên Thanh Sơn. Hắn là đại đệ tử của chưởng giáo Hạo Thiên môn Thịnh Thiên Liễu, chắc không khó tra ra nội tình của hắn.”

“Vâng.” Lý Tri Tùng nhận lệnh lên đường.

❖ ❖ ❖

Long Vũ thương hành.

Nhìn Lạc Cầu Chân rời khỏi, Vũ Thiên Tầm thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Giao tiếp với đám đại phái này đúng là mệt mỏi, ai cũng không phải là người!”

Nghĩ tới đó Vũ Thiên Tầm bỗng dưng muốn khóc.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng hắn: “Đây là nỗi đau của tiểu nhân vật, thực lực bản thân không đủ, chỉ có nước bị sai khiến.”

Vũ Thiên Tầm giật bắn người, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng sau lưng mình.

Làm sao cô ta vào đây được?

Vũ Thiên Tầm không thể tin nổi nhìn đối phương: “Ngươi là ai? Người đâu!”

“Đừng có gọi, bọn chúng không nghe thấy đâu.” Công Tôn Điệp tùy ý vẫy tay: “Sao nào? Giờ thì không quen à? Thế ta đổi gương mặt khác cho ngươi quen nhé.”

Nói xong gương mặt đã biến đổi, hóa thành một cô nương dung nhan xinh đẹp khác.

Lần này Vũ Thiên Tầm lập tức nhận ra, kích động hét: “Là ngươi! Ngươi là Công Tôn Điệp! Trả Phong Ma Vũ cho ta!”

Còn đánh về phía Công Tôn Điệp.

Công Tôn Điệp giơ chân đá vào đầu gối Vũ Thiên Tầm, trực tiếp đánh ngã hắn: “Rác rưởi mà dám đòi ta Phong Ma Vũ? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình à?”

Nhìn Công Tôn Điệp giẫm chân lên mặt mình, trong lòng Vũ Thiên Tầm phát lạnh: “Ta biết sai rồi! Đừng giết ta!”

Công Tôn Điệp: “Chỉ cần ngươi chịu phối hợp, ta sẽ không giết ngươi.”

“Ngươi muốn ta làm gì?”

“Đơn giản thôi.” Công Tôn Điệp nói: “Vừa rồi Lạc Cầu Chân đã hỏi ngươi những gì, nói hết cho ta.”

Thực lực của Lạc Cầu Chân không mạnh, nhưng bên cạnh hắn cũng có vài cao thủ, quan trọng nhất là kẻ này cực kỳ cẩn thận, trên người có vài món vài món bảo bối giám sát, bỏ trốn. Công Tôn Điệp không dám tiếp cận, chỉ có thể đợi rồi tra hỏi.