← Quay lại trang sách

Chương 880 Mâu thuẫn chồng chất 2

Y suy nghĩ rồi nói: “Nàng cảm thấy Dương Nhạc ra sao?”

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Cũng tạm được. Chàng dìu dắt hắn một chặng đường, hắn sẽ chân thành báo đáp, cũng có lợi ích đối với kế hoạch tương lai của chàng.”

“Nhưng sau đó phải đối phó với tên kia, Dương Nhạc... hắn có dám không?”

Trì Vãn Ngưng thản nhiên nói: “Có xuống nước cũng phải đi từng bước một, chỉ cần đi xuống đủ sâu, hắn không còn đường quay đầu. ’

“Nói cũng đúng.” Ninh Dạ khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy, giúp hắn một tay thôi.”

❖ ❖ ❖

Đại điện Cửu Cung sơn.

Hà Sinh Mặc sắc mặt âm trầm xem báo cáo.

Đây là một tin tức do Thái Âm môn đưa tới.

Đại ý là: Đệ tử của quý phái Lạc Cầu Chân tới Tích Lạc sơn ngoài Đông Phong quan, đột nhiên bị cường địch đánh lén. Đám người La Minh Hiên, Cố Phong Hiên ra tay cứu giúp kịp thời, không ngờ đối thủ cường đại, cuối cùng không địch nổi chiến tử. Sau đó Thái Âm môn kiểm tra hiện trường, phát hiện dấu vết tu sĩ Niết Bàn xuất thủ, có vết tích của Ngũ Sát vân, xác nhận là Tử Lão của Mộc Khôi tông gây ra.

Tin tức này khiến Hà Sinh Mặc tức tới mức phì cười.

Ông đây tận mắt chứng kiến tình hình nơi đó, bây giờ các ngươi lại bịa lời dối trá như vậy sao, đúng là quá đáng!

Tưởng ta là đồ ngu chắc?

“Thái Âm môn làm thế này là chắc chắn chúng ta sẽ không trở mặt với họ nên cố ý nói vậy.” Nhạc Tâm Thiện cũng thầm căm tức.

Thái Âm môn đúng là quá đáng, Quy Dã Vọng tưởng mình bắt bài Hắc Bạch thần cung hay sao?

“Xem ra bọn họ không biết chuyện Lưu Kim toa rồi.” Phong Đông Lâm bèn nói.

Trận chiến ở Hàn Cực bí cảnh, tuy kết thúc với chiến thắng của Hắc Bạch thần cung và Long Dương phủ, nhưng cũng bại lộ chuyện đây là bí cảnh giả.

Chuyện này khiến Hạo Thiên môn rất không vui: các ngươi lôi Hàn Cực bí cảnh ra lừa gạt chúng ta chế tạo Lưu Kim toa giúp, kết quả làm nửa ngày hóa ra là giả, rõ ràng là đang tính kế chúng ta.

Hạo Thiên môn cũng không phải đồ ngốc.

Yên Vũ lâu vừa xảy ra chuyện, Hắc Bạch thần cung lại bố trí bí cảnh giả để chế tạo Lưu Kim toa.

Lưu Kim toa ngoài đi được vào Hàn Cực bí cảnh, còn có thể tới khu vực cương sát.

Lại thêm Yên Vũ lâu biến mất một cách thần bí, liên tưởng một chút là ý thức được có chuyện gì xảy ra.

Vì vậy trong thời gian này, Hạo Thiên môn vẫn luôn cãi cọ với Hắc Bạch thần cung về mục đích chính xác của Lưu Kim toa.

Hắc Bạch thần cung không muốn Hạo Thiên môn dính tới chuyện Yên Vũ lâu, chẳng thà thay đổi kế hoạch, không có Lưu Kim toa cũng không chịu nói. Nhưng Hạo Thiên môn lại không muốn, ông đây đã làm xong một nửa Lưu Kim toa rồi, ngươi lại kêu là không cần nữa, định lừa ai cơ chứ?

Vì vậy thời gian vừa qua Hắc Bạch thần cung và Hạo Thiên môn cãi cọ khá căng thẳng.

Trong tình huống như vậy lại xảy ra chuyện này, chỉ cần đầu óc Hắc Bạch thần cung không hồ đồ, chắc chắn sẽ không làm căng với Thái Âm môn.

Vì vậy theo lý mà nói, đúng là Thái Âm môn có thể qua loa lấy lệ.

Qua loa thì qua loa, nhưng then chốt là qua loa tới quá đáng.

Kiệu hoa đỡ người lên, ngươi cho ta bạca thang thì ta mới tiện đi xuống, bây giờ cả thang cũng không cho, khiến dám người Hà Sinh Mặc và Nhạc Tâm Thiện cực kỳ tức giận.

Tu sĩ cực kỳ chú trọng thể diện, tổn thất thể diện còn quan trọng hơn hết thảy, bây giờ chỉ cảm thấy Thái Âm môn hành xử quá đáng, trong lòng đều tức giận không thôi.

Hà Sinh Mặc cũng hết sức bất đắc dĩ: “Chuyện đã tới nước này, chắc Lạc Cầu Chân chết rồi. Chuyện Ninh Dạ thì điều tra không thấy chứng cứ, ta thấy cứ tạm gác lại đi. ’

Nhạc Tâm Thiện lại lắc đầu: “Chưởng giáo, bây giờ Ninh Dạ rất đáng nghi ngờ. Nếu hắn thật sự là Bạch Vũ, giữ người ở trong thần cung sẽ là mối họa rất lớn đối với thần cung ta.”

Phong Đông Lâm cười lạnh: “Ta thì chẳng thấy mối họa gì, chỉ thấy Ninh Dạ lập công vô số lần cho bản phái. mà lý do hắn bị nghi ngờ lại là vì hắn lập được công lao không tương xứng với tu vi của hắn. Đại điện chủ, ta thấy suy nghĩ của ngươi mới có vấn đề.”

Nhạc Tâm Thiện nói: “Nhưng chính vì hắn nên bản phái mới có khúc mắc với Hạo Thiên môn.”

“Đó là lỗi của hắn à?” Phong Đông Lâm hỏi ngược lại.

Khi không cần trốn tránh trách nhiệm, Phong Đông Lâm lại rất công bằng.

Phong Đông Lâm cười lạnh nói: “Vốn là không có chuyện, người lại bôi thêm chuyện. Ninh Dạ không làm sai điều gì, vấn đề trong chuyện Hạo Thiên môn hay Thái Âm môn đều không phải vì hắn. Vì vậy mà nghi ngờ hắn, vạn nhất đệ tử bên dưới biết được, chắc sẽ rất chán nản.”

“Thế tức là ngươi hoàn toàn không nghi ngờ gì?” Nhạc Tâm Thiện dứt khoát hỏi ngược lại.

Phong Đông Lâm lắc đầu: “Không, ta cũng nghi ngờ.”

Hả?

Ngươi nói vậy là sao?

Phong Đông Lâm nói: “Ta nghi ngờ lợi ích mà Ninh Dạ đoạt được trong biến cố Yên Vũ lâu hơn xa những gì hắn nói. Thậm chí khi Ninh Dạ ở Liệt Châu hay đi du lịch những nơi khác cũng nhận được không ít chỗ tốt, hắn đều giấu cả. Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, có gì hiếm có đâu.”