Chương 879 Mâu thuẫn chồng chất 1
“Cứ coi là vậy đi.” Tân Tiểu Diệp nói: “Lạc Cầu Chân, tuy ngươi không tệ nhưng đã không đáng để Ninh Dạ phải bận tâm.”
Lạc Cầu Chân cười lạnh: ” Nếu thế, sao còn không giết ta?”
Lần này là Thư Vô Ninh lên tiếng: “Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Sư phụ nói ngươi là nhân tài hiếm thấy, giết thì đáng tiếc.”
Lạc Cầu Chân đã hiểu: “Định chiêu hàng ta?”
Cừu Bất Quân hút tẩu soàn soạt: “Thật ra ta phản đối chiêu hàng ngươi. Người như ngươi quá nguy hiểm, giữ ngươi lại không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện.”
La Minh Hiên nghe được đường sống, kêu la: “Ta cũng là nhân tài, ta đồng ý đầu hàng.”
“Im miệng!” Tân Tiểu Diệp trừng mắt với hắn.
La Minh Hiên lập tức ngậm miệng.
Hắn biết bây giờ trong mắt đối phương mình không quan trọng bằng Lạc Cầu Chân, đã không thể hiện được bản lãnh thì chỉ có thể thể hiện là mình nghe lời.
Lạc Cầu Chân cười nói: “Chắc còn ôm tâm tư dùng ta để chứng minh hắn vô tội hả?”
Cừu Bất Quân lắc đầu; “Nhạc Tâm Thiện tín nhiệm ngươi, nếu ngươi đích thân điều tra nhưng cuối cùng chứng minh là Ninh Dạ vô tội thì không thể tốt hơn. Nhưng đáng tiếc, ngươi đã bỏ qua cơ hội này.”
Lạc Cầu Chân nghĩ lại cũng thấy đúng.
Tuy Nhiếp Thần kính đã bị hủy, nhưng trước khi hủy, cấp bậc Niết Bàn xuất thủ đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Lúc này nếu Lạc Cầu Chân lại nhảy ra nói Ninh Dạ vô tội, chắc chắn Nhạc Tâm Thiện cũng không tin.
Cứ như vậy, trái lại chứng minh Ninh Dạ thật sự không định tẩy trắng cho mình.
Chuyện này cũng khiến hắn khó hiểu: “Nếu Ninh Dạ muốn bảo toàn bản thân, vì sao không bố trí xảo diệu hơn một chút?”
“Vì Ninh Dạ không có ý định đó.”
“Không có ý định đó?” Lạc Cầu Chân ngạc nhiên.
Hóa ra hắn không định gột rửa hiềm nghi.
Công Tôn Điệp kiêu ngạo nói: “Ngươi vĩnh viễn không hiểu được tâm trạng của cường giả, vì xưa nay ngươi không phải cường giả, chỉ có chút thông minh vặt mà thôi. Lạc Cầu Chân ngươi may mắn lắm đấy, Ninh Dạ không định giết ngươi, nhưng ngươi cũng không vì mến tài mà tùy tiện bỏ qua một kẻ đối địch với hắn. Bây giờ ngươi có thể lựa chọn. Nếu ngươi đồng ý quy hàng, chúng ta sẽ nhận ngươi. Nếu ngươi không muốn thì cứ chết đi là được.”
Lạc Cầu Chân cúi đầu suy nghĩ: “Nếu ta đồng ý, các ngươi sẽ bố trí cấm chế trên người ta?”
“Chúng ta tự có cách của mình, cụ thể thì ngươi không cần hỏi.”
“Được rồi, ta đồng ý.”
“Có thế là đồng ý rồi?” Công Tôn Điệp và Tân Tiểu Diệp kinh ngạc.
Lạc Cầu Chân cười nói: ” Sao vậy? Ta đáp ứng thẳng thắn quá, ngược lại các ngươi lại không muốn tin? Thế thì ta cũng chẳng có cách nào.”
Công Tôn Điệp nhìn hắn đầy ẩn ý: “Được, nếu ngươi đã nói thế, chúng ta sẽ tin ngươi.”
Ngón tay liên tiếp điểm xuống, bố trí nhiều tầng cấm chế trên người Lạc Cầu Chân.
Lạc Cầu Chân đợi cô bố trí cấm chế xong mới nói: “Tiếp theo ta cần làm gì? Về Hắc Bạch thần cung?”
Cừu Bất Quân nói: “Chuyện này chúng ta tự có sắp xếp, ngươi chỉ cần nghe lệnh là được, không cần hỏi nhiều. ’
Lạc Cầu Chân đã hiểu, xem ra tạm thời mình không thể quay về, mà cho dù mình bị hạ cấm chế nhưng hiển nhiên Ninh Dạ cũng không tín nhiệm hắn.
Ninh Dạ có thể bị nghi ngờ, nhưng không thể để bị chứng thực.
Vấn đề là trong tình huống như vậy, y làm thế nào để mình phát huy tác dụng?
Lạc Cầu Chân không hiểu, hắn cũng dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ nói: “Tốt lắm. Thế còn hắn?”
Hắn chỉ sang La Minh Hiên.
“Chúng ta tự sử dụng, ngươi cũng đừng hỏi.” Công Tôn Điệp nói: “Đi theo ta.”
“Tới đâu?”
“Ma môn.”
“Ma môn?” Lạc Cầu Chân kinh ngạc.
Hắn không hiểu vì sao Công Tôn Điệp lại dẫn mình tới Ma môn, nhưng Thiên Cơ lại hút Lạc Cầu Chân lại: “Đi là được, sao mà lắm lời thế.”
Nhìn theo Lạc Cầu Chân và Công Tôn Điệp đi khỏi, Thư Vô Ninh nói: “Cách đó... có hữu dụng không?”
Cừu Bất Quân trả lời: “Dù sao cũng phải thử một lần."
“Nhưng một khi thất bại, chắc chắn sư phụ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ngươi cũng biết cách hành xử của sư phụ ngươi rồi đấy, nếu không mạo hiểm đã không phải là hắn.”
Cửu Cung sơn, Vị Ương phủ.
Ninh Dạ ra khỏi Thiên Cơ điện, nhìn hỏa phù đưa tới, thở dài một tiếng sau đó tiện tay hủy bỏ tin tức.
“Tình hình ra sao?” Vạn Hoa cốc hỏi.
“Lạc Cầu Chân không nói ra chuyện hắn lưu lại mật hàm.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
“Muốn người như vậy thật lòng quy thuận cũng không dễ dàng gì.” Trì Vãn Ngưng cũng không lấy làm lạ.
“Chẳng sao cả, ta chỉ cần người của hắn, cần thật lòng làm gì. Đợi bên phía Điệp Nhi xong việc, chắc chắn Lạc Cầu Chân không lật bàn nổi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
“Đúng rồi, chuyện Lạc Cầu Chân đã tạm thời giải quyết, vị trí đường chủ Giám Sát đường đang để trống, chàng có muốn...” Trì Vãn Ngưng nhắc nhở y.
“Hả?” Ninh Dạ vuốt cằm: “Đường chủ Giám Sát đường?”
Chức vị Giám Sát đường cực kỳ quan trọng, lúc trước luôn bị Lạc Cầu Chân nắm giữ, nhưng bây giờ Lạc Cầu Chân không còn, đúng là một cơ hội.