← Quay lại trang sách

Chương 882 Lôi kéo 2

Tử Lão thậm chí chẳng nể mặt chưởng giáo: “Thiên Cơ điện cũng không quan trọng, quan trọng chỉ là Ninh Dạ.”

Xưa nay tên này luôn nói năng như vậy.

Tuy Tử Lão mới vào cảnh giới Niết Bàn nhưng thực lực lại nghiễm nhiên trở thành cường giả đệ nhất Mộc Khôi tông, còn là chỗ dựa lớn nhất của Mộc Khôi tông trong việc đối phó với Hắc Bạch thần cung. Nhìn từ bên ngoài thì số lượng tu sĩ Niết Bàn của Mộc Khôi tông đã nhiều hơn một người so với Hắc Bạch thần cung, hơn nữa Tử Lão còn cực kỳ phi phàm.

Ngũ Sát Ngũ Tuyệt Ngũ Khôi thần trận của lão, nếu không có thần khí, Âm Vô Cữu cũng không chắc mình đối phó được.

Thực lực chính là chỗ dựa lớn nhất để tu tiên giả lên tiếng, chính vì vậy Tử Lão muốn nói thế nào cũng được.

Âm Vô Cữu cười nói: “Thiên Cơ điện chắc chắn không thể hoàn chỉnh, đúng là Ninh Dạ quan trọng hơn. Thế ý ngươi là...”

Tử Lão trả lời: “Đã có Thiên Cơ môn, cũng tức là Ninh Dạ có thêm một ràng buộc, đây là chuyện tốt. Trước đây chúng ta có thể nắm lấy thân phận của hắn, bây giờ hắn không để ý tới thân phận nữa, chỉ có chúng ta quan tâm tới thân phận của hắn thôi. Bây giờ chúng ta cần một thứ mới để khống chế hắn, chính là Vân Tuyệt môn.”

Mọi người đã hiểu ý lão, dồn dập tán thành.

Cổ La lại hừ một tiếng nói: “Hắn muốn Vân Tuyệt môn, cứ nói thẳng ra là được, sao phải làm như vậy. Cố Phong Hiên cũng coi là nhân tài hiếm có, thật đáng tiếc. Đáng ghét nhất là người này chưa bao giờ để Mộc Khôi tông ta vào trong mắt.”

Đối với các đại lão, chuyện bị làm lơ mới là tức tối nhất.

Tử Lão cười khẽ nói: “Hắn lập chí muốn tiêu diệt Hắc Bạch thần cung, Thái Âm môn và Hạo Thiên môn, chí hướng lớn như vậy mà phải để Mộc Khôi tông vào trong lòng, có nực cười không?”

Cổ La tức điên: “Rốt cuộc ngươi đứng về phe nào?”

“Chỉ nói thật lòng mà thôi.” Tử Lão mỉm cười: “Ta khác với các ngươi, xuất thân hàn vi, thế nhưng khác là tốc độ thăng tiến khá nhanh, còn chưa kịp lãng quên vấn đề của hạ tầng, cũng còn nhớ được nhiều lời nói thật... còn các ngươi... có lẽ lâu lắm rồi không nghe lời nói thật.”

Nghe lão nói vậy, Âm Vô Cữu du đờ người, thở dài một tiếng: “Đúng rồi, lâu lắm rồi không ai nói thật với chúng ta.”

Thân là bề trên, có mấy người dám nói những lời trung thành nhưng trái lỗ tai?

Tính khí các vị đại lão không tốt, chỉ không thuận theo một chút thôi là lập tức giết chết.

Có lẽ có người dễ tính, khí độ cũng cao, nhưng một trăm lời trung thành, chỉ cần một lời sai lầm, vẫn có thể rước phải họa sát thân.

Suy nghĩ của rất nhiều người thay đổi, trong hoàn cảnh như vậy sẽ không nghe được lời nói thật.

Về phần Tử Lão, như lão đã nói, vì thăng cấp quá nhanh, ít ra chưa kịp thoát khỏi hoàn cảnh thật lòng kia, tư tưởng của lão lại càng tiếp cận sự thật.

“Nhưng...” Âm Vô Cữu vẫn nói: “Ninh Dạ làm vậy đúng là quá đáng. Không thể để mặc hắn càn quấy như vậy được, nếu không chẳng hóa ra Mộc Khôi tông để mặc hắn nắm mũi dẫn đi à?”

Tử Lão trực tiếp nói: “Thật ra có một số việc có thể nghĩ theo hướng ngược lại.”

“Tức là sao?”

“Trước đây là Mộc Khôi tông chúng ta ở ngoài sáng, Ninh Dạ ở trong tối. Bây giờ hắn lại thông qua Thư Vô Ninh khống chế triệt để Vân Tuyệt môn, đã biến thành Vân Tuyệt môn ở ngoài sáng, Mộc Khôi tông chúng ta ở trong tối.”

Hai mắt Âm Vô Cữu sáng bừng lên: “ý ngươi là...”

Tử Lão gật nhẹ đầu: “Tuy Ninh Dạ giết Cố Phong Hiên và Điền Viễn Trung nhưng dù sao cũng không thể diệt sạch người của Mộc Khôi tông chúng ta trong Vân Tuyệt môn. Phải sắp xếp lại, lúc cần thiết thì cài thêm một số người mới. Vân Tuyệt môn đang trong giai đoạn trưởng thành, là thời điểm thích hợp nhất để cài người.”

Mọi người vui mừng: “Cách này hay đấy!”

Âm Vô Cữu cười ha hả: “Ta cứ tưởng ngươi ủng hộ Ninh Dạ.”

Tử Lão gật đầu: “Ta ủng hộ hắn là vì hắn có thể giúp chúng ta làm được chuyện chúng ta không làm được. Ta phản đối chỉ là phương thức cư xử của các ngươi. Nhưng cho dù thế nào ta cũng không quên ta là người của Mộc Khôi tông.”

Nguyên Mục Dã lo lắng nói: “Có một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Ninh Dạ có Côn Lôn kính, có Vấn Thiên thuật, nếu là gián điệp thì không lừa được hắn. ’

“Vì vậy còn phải lôi kéo một người.” Tử Lão trả lời.

“Ai?”

“Thư Vô Ninh.” Tử Lão trả lời.

Nói xong câu này mọi người đều giật nảy mình.

Hà Giang Minh trực tiếp nói: “Thư Vô Ninh là đệ tử của Ninh Dạ, làm sao cô ta phản bội Ninh Dạ được?”

“Nhưng nếu cô ta phản bội, Ninh Dạ lại không thể biết trước được, đúng không?” Tử Lão hỏi ngược lại.

Mọi người kinh ngạc, phát hiện đúng là như vậy.

Bởi vì Thư Vô Ninh cũng biết Vấn Thiên thuật.

Ninh Dạ không thể dùng Vấn Thiên thuật thăm dò người cũng biết Vấn Thiên thuật.

“Vấn đề là làm thế nào?”