Chương 892 Cửu tiêu vân động 2
Người thô lỗ không có nhiều tâm tư, nói chuyện cũng càng bộc trực, nhắm thẳng vào trọng tâm.
Ninh Dạ cũng chẳng khách khí với hắn, cười nói: “Bản lĩnh khác thì ta không có, chỉ có chút năng lực thoát thân và mê hoặc kẻ địch.”
Việt Vãn Tiêu trừng đôi mắt trâu: “Thằng nhóc được lắm, giọng điệu ngông cuồng đấy!”
Ninh Dạ cười đáp: “Lần này tới đó thu hoạch của ta dựa theo tu sĩ Niết Bàn. Chỉ tính riêng thu hoạch thì Thiên Tôn còn dưới ta đấy.”
“Ngươi!” Việt Vãn Tiêu bị y chọc cho trừng hai mắt.
Tăng Hiển Sơn bên cạnh ho nhẹ một tiếng, Việt Vãn Tiêu mới quay sang cười ha hả: “Ha ha, thằng nhóc này được mà. Mời ngươi uống rượu!”
Nói đoạn đưa hồ lô rượu cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ nhận lấy, chỉ cảm thấy cực kỳ nặng nề, suýt nữa tuột tay, cười nói: “Thường hay nghe nói hồ lô rượu của Thượng Tôn là đồ đựng rượu cực phẩm, có thể chứa rượu trong tam giang tứ hải, xem ra đồn đại không nói ngoa, quả nhiên là thần vật hiếm thấy.”
Việt Vãn Tiêu ngửa đầu cười ha hả: “Đương nhiên rồi! Hồ lô này tốn của ta không ít công sức và tài nguyên đấy. Nhưng người khác đều nói ta chế một hồ lô đựng rượu thành thần vật là quá lãng phí của trời. Hừ, bọn chúng thì biết gì chứ, không có rượu ngon, lấy đâu ra chí bảo!”
Thiên hạ hiếm có bảo vật này chứa được cả tam giang tứ hải, lượng biến tới tận cùng chính là chất biến. Nếu thật sự có dung lượng như vậy, đó chính là thần khí.
Ví dụ như Tu Di ốc, như hồ lô đựng rượu này, đều là như vậy.
Chẳng qua hồ lô này của Việt Vãn Tiêu chỉ có thể đựng rượu, không chứa được cái khác, kém xa Tu Di ốc. Còn đối với người khác, chế tạo một hồ lô đựng rượu thôi mà tốn bao nhiêu tài nguyên không gian quý giá, vì vậy ai cũng cho là không đáng, chỉ có Việt Vãn Tiêu chưa từng nghĩ vậy.
Lúc này nghe hắn nói xong, Ninh Dạ cười nói: “Không phải thứ gì cũng cần có tác dụng. Tu tiên giả chúng ta cũng là người, cũng có thất tình lục dục của con người, chỉ cần mình thích thì là bảo bối rồi.”
Nói xong đã uống một ngụm rượu lớn trong hồ lô, mỹ tửu đổ chảy xuống ngực, Ninh Dạ chỉ cảm thấy toàn thân phấn chấn, phật thốt lên: “Rượu ngon! Cực phẩm trong rượu!”
“Không sai, ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy.” Việt Vãn Tiêu giơ tay vỗ mạnh lên vai Ninh Dạ, đập nửa người y lún xuống.
Sau đó Ninh Dạ lại tới bái kiến những người khác.
Việt Vãn Tiêu lùi lại phía sau.
Tăng Hiển Sơn truyền âm: “Ngươi cảm thấy người này thế nào?”
Việt Vãn Tiêu nhếch miệng: “Mặt ngoài thì không kiêu ngạo không tự ti, tiến lùi có chừng mực, thực ra dã tâm rất lớn, tâm tư vô độ... ta không thích.”
Nghe nói như vậy, Tăng Hiển Sơn nói: “Chú ý quan sát, phải thật cẩn thận.”
“Ta hiểu.”
Có rất ít người biết cho dù bề ngoài của Việt Vãn Tiêu thô kệch nhưng thực chất tâm tư cẩn thận. Lúc thường hắn dùng phong thái thô lỗ của bản thân để che giấu người khác, từng dùng cách này câu được không ít cá.
Sau khi mọi người gặp mặt xong, Ninh Dạ đi theo họ tới hậu điện, Lưu Kim toa đã đậu ở đó.
Lưu Thương kính toàn thân tỏa ra màu xích kim, trông như chế tạo bằng đồng đỏ, nhưng thực tế dùng bảy mươi hai loại kim loại đặc thù, dùng bí pháp dung luyện thành, có thể kháng cự sát phong, vì vậy cũng là một món trọng bảo loại phòng ngự.
Nhưng bảo vật này có một thiếu hụt, đó là khó mà khắc trận pháp lên, sau khi tổn hại thì khó sửa chữa, thậm chí chỉ đặt đó thôi thì trận pháp cũng từ từ mất công dụng, lại thêm ảnh hưởng của bản thân trận pháp khiến nó không thể để vào túi giới tử, vì vậy khó mà tích trữ, chỉ có thể chế tạo khi cần.
Nhưng Ninh Dạ có Thiên Cơ điện, nếu có thứ này có thể bỏ vào trong Thiên Cơ điện.
Ừm, tương lai sẽ có ngày tiêu dao thiên ngoại, cũng cần mấy chiếc. Ninh Dạ đã liệt kê thứ này vào “danh sách sưu tập” của mình.
Tuy Lưu Kim toa chỉ chứa được mười người nhưng thể tích bên trong không nhỏ. sau khi đi vào Ninh Dạ thấy còn có khá nhiều chỗ trống, không khỏi kinh ngạc: “Rõ ràng chứa được hơn mười người mà.”
Phong Đông Lâm cười nói: “Ngươi không biết rồi, Lưu Kim toa không chỉ dùng để bay xuyên qua cương sát, tu sĩ ở trong đó cũng có thể thi triển thần thông ra bên ngoài. Nhưng muốn làm như vậy thì trong kim toa phải có đủ không gian, bằng không còn chưa phóng thích tiên pháp thì bản thân đã bị thương rồi.”
Bấy giờ Ninh Dạ mới hiểu.
Tu sĩ ra tay, tụ tập linh khí thiên địa, càng là thủ đoạn uy lực hùng hồn thì càng cần không gian để thi triển.
Nếu Lưu Kim toa này mà chứa đầy, thế thì nhiều thủ đoạn còn chưa đả thương kẻ địch mà phe mình đã bị thương trước.
Nhưng nó còn có thể công kích ra ngoài.
Ninh Dạ tán thưởng: “Quả nhiên là bảo bối tốt.”
“Nếu ngươi thích, cái này dùng xong rồi có thể cho ngươi. Nhưng ngươi phải từ bỏ một số tài nguyên trong kia.” Lâm Lang Thiên nói.