Chương 893 Thiên Tằm 1
“Thế thì thôi vậy. Thứ này dùng xong là tổn hại, không thể để lâu được. mà ta cũng có dùng vào việc gì đâu.”
Mọi người cười ha hả: “Thằng nhóc nhà ngươi lanh lợi đấy.”
Trong khi đang trò chuyện, Lưu Kim toa đã bay lên không, lướt về thiên ngoại cao xa, hào quang màu đỏ lóe lên, xuyên qua bầu trời, từ ngoài ngàn dặm cũng có thể thấy rõ ràng.
Mà ở một nơi cách Cửu Cung sơn ngàn dặm, Thiên Thi - Thiết Tiêu ngửa đầu lên nhìn bầu trời, cười âm hiểm: “Bọn chúng đi rồi, tiếp theo tới phiên chúng ta. Đi thôi, các con, hôm nay nhất định phải cho Hắc Bạch thần cung cảm nhận vị cay đắng!”
“Hống!”
Phía sau là lượng lớn tu sĩ Mộc Khôi tông, cùng phát ra tiếng hò hét vang dội.
❖ ❖ ❖
Sau khi Lưu Kim toa xé tan tầng mây, bay lên trời cao.
Ninh Dạ ngồi trước nhất, thông qua một tinh thể hình lục lăng, không ngừng chỉ dẫn Việt Vãn Tiêu phương hướng điều khiển Lưu Kim toa: “Tiếp tục bay lên.”
“Còn bay lên nữa à?” Lên tiếp sẽ xông ra khỏi khu vực cương sát đấy.” Việt Vãn Tiêu nói.
Tốc độ của Lưu Kim toa không phải quá nhanh, nhưng bay hai canh giờ đã cách mặt đất rất xa. Bây giờ nhìn ra ngoài có thể thấy vô số cương phong cuồn cuộn, áng mây sặc sỡ lướt qua, khiến ánh sáng tán xạ, hào quang lấp lánh, nhìn thì mỹ lệ nhưng nếu lạc vào trong đó rất có thể sẽ tan thành tro bụi.
“Ừm, ta cũng không ngờ nó lại bay cao như vậy.” Ninh Dạ nhún vai nói.
Thật ra y không biết vị trí thực tế của Yên Vũ lâu, dù sao lúc trước y chỉ dùng Quang Độn trực tiếp dịch chuyển sang.
“Đúng rồi, Thượng Tôn, bên ngoài cương sát có phải hư không vô tận không?” Ninh Dạ đột nhiên hỏi.
Việt Vãn Tiêu lắc đầu: “Ông đây đã đi qua bao giờ đâu, làm sao mà biết được? Nhưng nghe nói bên ngoài cương sát là nơi còn nguy hiểm hơn, phải đi qua nơi đó mới có thể đi vào hư không chân chính.”
“Còn có chỗ nguy hiểm hơn?” Ninh Dạ lập tức thấy hứng thú.
Phong Đông Lâm nhìn ra tâm tư của y: “Sao nào? Muốn tới xem à?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Lòng hiếu kỳ mà. Nhưng Phong điện chủ yên tâm, ta sẽ không xin đi.”
Việt Vãn Tiêu hừ một tiếng: “Cho dù ngươi muốn đi, ông đây cũng không thể đồng ý.”
Đại Đỗ Thiên Tôn - Khương Hồng Hào lại nói: “Nhưng cứ tiếp tục như vậy, không khéo sẽ ra khỏi khu vực cương sát.”
Mọi người ngơ ngác, ngay cả Ninh Dạ cũng bật thốt lên: “Không phải chứ?”
Trương Liệt Cuồng đã nói: ” Dạ Nhi, Ngươi không tính sai đấy chứ?”
Ninh Dạ khẳng định: “Sư phụ yên tâm, đệ tử tuyệt đối không lầm. Ta có thể cảm ứng được, tối đa qua thời gian một chén trà nữa là tới.”
“Thế thì nhất định phải ra khỏi khu vực cương sát rồi.” Lôi Trường Sinh đã đứng dậy nói.
Thân là đại năng Niết Bàn, thần thức của Lôi Trường Sinh cực kỳ rộng lớn, lập tức xác nhận với tốc độ hiện tại của Lưu Thương kính, sau thời gian một chén trà nữa sẽ rời khỏi khu vực này.
Sắc mặt mọi người lập tức nghiêm nghị.
Bên ngoài cương phong có gì? Không ai biết.
Tất cả chỉ là truyền thuyết, không ngờ lần này lại có cơ hội mở mang tầm mắt.
Lưu Kim toa tiếp tục bay xuyên qua cương phong.
Cuối cùng!
Nó bay ra khỏi một bầu trời với ánh sáng sặc sỡ, không ngờ lại tiến vào một khu vực với mây mù lượn lờ.
Mây mù rất dày, giơ tay khó thấy được năm ngón, quan trọng nhất là thần thức khó mà xuyên thấu.
Lôi Trường Sinh đã nói: ” Tất cả cẩn thận, tới chỗ này phạm vi thần thức của ta không tới hai mươi dặm.”
Nếu trên bầu trời Trường Thanh giới, thần thức của đại năng Niết Bàn không bị che chắn, có thể trải dài mấy trăm dặm, nhưng tới đây lại bị ảnh hưởng rất lớn.
Khương Hồng Hào bèn nói: “Nhưng xem ra mây mù này không phải cương phong, không có gì nguy hiểm.”
Việt Vãn Tiêu đã nói: “Trận pháp bảo vệ của Lưu Kim toa không bị ảnh hưởng gì... có thể hoạt động bên ngoài!”
Nghe nói như vậy, mọi người hưng phấn cả lên, dù sao không ai muốn bị nhốt mãi trong Lưu Kim toa này. Lưu Kim toa có tốt tới mấy đi nữa cũng có nhiều hạn chế.
Có người nóng lòng muốn thử: “Có nên ra ngoài xem không?”
Lôi Trường Sinh nói: “Đừng gây chuyện, tuy có thể hoạt động bên ngoài, nhưng không nghĩa là không có nguy hiểm, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.”
Vừa dứt lời, Việt Vãn Tiêu đột nhiên quát lớn một tiếng: “Cẩn thận!”
Chỉ thấy trên đỉnh đầu đã xuất hiện một cột trụ khổng lồ giáng xuống.
Do thần thức bị hạn chế nên cột trụ này vừa xuất hiện đã ở trên đỉnh đầu, đang nhanh chóng đập xuống.
Cũng may Việt Vãn Tiêu phản ứng kịp thời, dốc toàn lực điều khiển. Lưu Kim toa chuyển hướng kịp thời, một chiếc Lưu Kim toa khác cũng được Thập Tuyệt Lão Nhân điều khiển đổi hướng. Chỉ thấy cột trụ kia ầm ầm giáng xuống, xuyên qua tầng mây, mãi tới khi chạm vào khu vực cương sát thì mới thu hồi.
“Bay lên!” Lôi Trường Sinh đã bật thốt lên.
Hai chiếc Lưu Kim toa dốc toàn lực bứt phá, nhắm tới tầng mây, chỉ thấy bốn phương tám hướng không ngừng có cột trụ rơi xuống rồi kéo lên, cứ như đại trận cực mộc.