Chương 897 Tài Quyết thần trận 2
Cường giả Niết Bàn ngộ đạo chỉ là tiền đề, nhưng cùng ngộ đạo, mỗi bên có còn cao có thấp.
Ba người này không am hiểu không gian, nhưng lúc này liên thủ, mượn năng lực thần vật vẫn hình thành một khu vực trống rỗng.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Chỉ thấy Phong Đông Lâm, Thập Tuyệt Lão Nhân dồn dập xuất thủ, đặc biệt là Thập Tuyệt Lão Nhân tung ra lượng lớn tài nguyên, nhanh chóng bố trí thành một trận pháp huyền ảo. Đám người Phong Đông Lâm cũng ra tay hỗ trợ, ngay ngắn trật tự, hiển nhiên từng luyện tập.
Ba vị Niết Bàn, tám vị Vô Cấu đồng thời xuất thủ, chỉ để khoảnh khắc này mở đạo cảnh Yên Vũ lâu. Tuy vậy, bọn họ cũng không chắc chắn lắm, dù sao đạo cảnh Tuyền Cơ quá cường đại, là đòn sát thủ của Yên Vũ lâu để vây giết các đại năng, vì vậy bọn họ không định phá hủy toàn diện mà chỉ muốn tạo một con đường trong thời gian ngắn ngủi, giúp bọn họ đi vào.
Nhưng khi trận pháp này thật sự thi triển, chỉ thấy đường hầm không gian được mở hết sức thuận lợi, đã xuất hiện không gian bên trong của Yên Vũ lâu.
“Ồ? Sao lại thuận lợi như vậy?” Ngay cả đám người Tăng Hiển Sơn cũng kinh ngạc.
Bọn họ không biết đạo cảnh Tuyền Cơ đã bị Ninh Dạ chuyển vào Thiên Cơ điện, bây giờ Yên Vũ lâu chỉ nhờ vào Tu Di ốc.
Tuy Tu Di ốc kiên cố nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là chỗ chứa đồ chứ không phải phòng ngự. Trận pháp mà Ninh Dạ bố trí chỉ chú trọng sát phạt chứ không phải ngăn địch, vì vậy phá giải dễ dàng hơn mọi người tưởng tượng nhiều.
Đạo cảnh đã mở, đương nhiên mọi người đều mừng rỡ.
Đang định đi vào thì Lâm Lang Thiên, Khương Hồng Hào nhìn nhau một cái.
Lôi Trường Sinh đã nói: “Ninh Dạ, Đông Lâm, Liệt Cuồng, Liệt Dương, Thật Tuyệt, Bất Quân. Mấy người các ngươi theo ta vào, những người khác tạm thời đợi ở bên ngoài.”
Ninh Dạ biết đây là Lôi Trường Sinh có nghi ngờ.
Y khẽ mỉm cười, đã theo con đường này đi vào trong Yên Vũ lâu.
Ninh Dạ là người đầu tiên bước vào Yên Vũ lâu.
Sau khi đi vào thì ngoan ngoãn đứng một bên, không nói năng hành động gì.
Tiếp đó là đám người Phong Đông Lâm, Trương Liệt Cuồng.
Sau khi vào Yên Vũ lâu, mọi người đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong Yên Vũ lâu trống không chẳng có thứ gì, nhưng có thể thấy vô số hào quang của bảo vật sáng rực bầu trời, còn có ánh sáng thần vật lóng lánh.
“Thiên Ca kiếm!”
Phong Đông Lâm nhìn lên không trung ở một hướng, một thanh thần kiếm lơ lửng trên cao, trên kiếm có hoa văn xa hoa, mang bí văn huyền ảo, còn nghe loáng thoáng từng tiếng nhạc, chính là Thiên Ca thần kiếm.
Bảo vật này là của Nam Tinh Tử, nó và Phong Vũ Tiêu Tương kiếm được tôn là Yên Vũ Song Thần Kiếm. Kiếm này luôn tỏa ra huyền âm hạo thiên chính khí, có thể phá tà ma, có thể thanh lọc bản nguyên, là bảo vật kết hợp cả chiến đấu và tu hành, nhưng tác dụng chính không phải tấn công mà là bảo vệ.
“Liệt Thần đao.”
Trương Liệt Cuồng cũng bật thốt lên.
Ở một hướng khác, một thanh đao gãy cổ xưa cũng lơ lửng trên trời.
Liệt Thần đao là truyền thừa thời thượng cổ, nghe nói do một vị đại năng cảnh giới thứ sáu sử dụng, uy lực hùng hồn, pháp lực vô biên, được tôn là “nhất kích đoạn sơn hà, nhất đao toái tiên hồn".
Đáng tiếc sau đại chiến thời thượng cổ, đại năng này vẫn lạc, cây đao cũng bị tổn hại.
Cho dù vậy nó vẫn là một món thần khí, có uy lực cường đại.
Vốn là cường giả đao đạo nên Trương Liệt Cuồng càng để ý tới bảo vật này.
“Vạn Dân tán.”
Thập Tuyệt Lão Nhân thì để ý tới cái dù lớn cổ xưa kia.
Cây dù này là một món bảo vật chiến lược, cực kỳ thích hợp với trận đạo, có thể che chở chúng sinh, đơn đả độc đấu thì hiệu quả lại bình thường. Thân là cao thủ trận đạo, Thập Tuyệt Lão Nhân càng coi trọng thứ này.
“Vô Tâm vũ.”
Lôi Trường Sinh cũng ham muốn một vật, nghe nói thứ này là một sợi lông chim của Vô Tâm Thần Điểu, có năng lực tạo hóa. Con đường Niết Bàn của Lôi Trường Sinh đã sắp tới điểm cuối, cảm thấy hứng thú với tất cả những bảo bối tạo hóa.
“Kim Long đỉnh.”
Sau lưng vang lên tiếng ho của Tăng Hiển Sơn.
Hắn tham lam nhìn đại đỉnh xưa tạo hình kim long quấn quanh.
Thứ này có thể dùng để chiến đấu, nhưng công dụng luyện bảo lại càng tốt.
Lôi Trường Sinh liếc mắt nhìn Tăng Hiển Sơn: “Tăng huynh, chẳng phải bảo ngươi chờ ở ngoài à?”
Tăng Hiển Sơn mỉm cười: “Lôi huynh, bảo vật trước mặt, lão phu không nhịn nổi.”
Lôi Trường Sinh chửi thầm trong lòng.
Đương nhiên hắn có ý nghi ngờ, vào thăm dò trước, nhưng cũng có ý muốn kiếm chác chút lợi lộc.
Khổ nỗi Tăng Hiển Sơn mặc kệ hắn, thấy bọn họ đi vào bình an là bám sát theo, coi lời của hắn như gió thoảng.
Lôi Trường Sinh thầm căm tức, nhưng lúc này thấy xung quanh không việc gì, rõ ràng không có cạm bẫy cho nên cũng không tiện nói ra, đành phải bảo: “Thập Tuyệt, ngươi thấy tình hình nơi này thế nào.”