Chương 896 Tài Quyết thần trận 1
“Có cả Hoàn Châu thảo!”
“Đó là Lăng Huyên hoa!”
Mọi người dồn dập trầm trồ, chỉ trong chớp mắt đã chỉ ra bảy tám món tài nguyên hiếm có khó gặp, còn có một số kỳ hoa dị thảo, thậm chí bọn họ chưa từng thấy mà chỉ nghe nói.
Trong lúc nhất thời mọi người đều cực kỳ hưng phấn, có người định tới hái.
Ninh Dạ lại nói: “Đừng vội, có nguy hiểm.”
Cái gì? Mọi người kinh ngạc nhìn y.
Hiện tại mỗi người đứng đây đều là đại lão, tu vi thấp nhất cũng là Vạn Pháp đỉnh phong, bọn họ còn không nhìn ra vấn đề, đương nhiên không tin lời Ninh Dạ.
Ninh Dạ lại rất khẳng định: “Các ngươi có thể không tin, nhưng những thứ này đều là cạm bẫy. Nếu tới hái ắt sẽ gặp tai ương.”
Lôi Trường Sinh nói: “Ninh Dạ, sao ngươi xác nhận đây là cạm bẫy? Vì sao trong cơ thể Thiên Tằm lại có cạm bẫy?”
Điều này đúng là không hợp lý, Thiên Tằm là thiên địa linh vật, cho dù trong thân thể nó có nguy hiểm thì cũng không thể xuất hiện phương thức mồi nhử này mới đúng.
Ninh Dạ nhìn trái nhìn phải, chậm rãi nói: “Vì chưa chắc chúng ta đã là người đầu tiên đi vào thân thể Thiên Tằm.”
Nghe y nói vậy, mọi người mới thầm cảnh giác.
Đúng rồi, trong thời thượng cổ đã có giới thiệu về Thiên Tằm.
Nếu người khác đã nhìn thấy, ai dám đảm bảo bọn họ không đi vào bên trong Thiên Tằm như bọn họ?
Nếu là như vậy, nơi này có cạm bẫy cũng không có gì là lạ.
Tăng Hiển Sơn lại nói: “Chỉ mình lý do này thì không đủ thuyết phục.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ta chỉ nói phán đoán của mình thôi. Thiên Tôn không tin thì có thể tự tới lấy.”
Tăng Hiển Sơn hừ một tiếng, nhưng có lời nhắc của Ninh Dạ nên hắn không trực tiếp tới hái mà vung ống tay áo lên, trong tay áo có một con chim bay ra, bay về phía xa.
Con chim hạ xuống một khóm hoa, cái mỏ ngậm lấy đóa hoa, kẹp trong miệng, vỗ cánh bay lên.
Tăng Hiển Sơn thấy vậy thầm thở phào một tiếng: “Không sao.”
Vừa dứt lời đã thấy gió thổi qua, con chim cứ thế hóa thành tro bụi tan biến.
Đây là thủ đoạn gì?
Mọi người thấy vậy không khỏi run sợ.
Thứ đáng sợ không phải uy lực mà là từ đầu đến cuối bọn họ không phát hiện bất cứ sóng linh lực nào.
Còn Ninh Dạ chứng kiến cảnh này lại càng chấn động.
Y từng thấy cảnh tượng này rồi.
Đạo cảnh diệt trừ!
Rõ ràng đây là lực lượng diệt trừ trước khi đạo cảnh Tuyền Cơ hoàn thành, không ngờ nó lại xuất hiện trong cơ thể Thiên Tằm này.
Chẳng lẽ đây cũng là một loại hiến tế đạo cảnh nào đó?
Nhưng nếu như vậy, vì sao vạn năm rồi vẫn chưa hoàn thành?
Nhưng phương pháp đạo cảnh nhân tạo cũng có rất nhiều, chưa chắc đã là làm như Yên Vũ lâu, Ninh Dạ cũng không thể xác định.
Ít nhất diệt trừ trong đạo cảnh Tuyền Cơ không cần bất cứ điều kiện phát động gì.
Con chim của Tăng Hiển Sơn trông rất bình thường, thật ra là một dị bảo, mất đi như vậy cũng khiến hắn đau lòng.
Nhưng cảm nhận của hắn về Ninh Dạ lập tức thay đổi: “Thằng nhóc, coi như ngươi lại nói đúng một lần. Làm sao ngươi biết được?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Tu vi của ta nông cạn, chỗ dựa duy nhất là cẩn thận. Việc gì cũng cẩn thận một chút, mọi chuyện mới an lành.”
Nhưng lần này Phong Đông Lâm lại nói trái chiều: “Nhưng những việc ngươi làm lúc trước có phải cẩn thận đâu."
Ninh Dạ cười nói: “Đại sự cần dũng mãnh cẩn thận, chuyện nhỏ cần tập trung tỉ mỉ.”
Y vơ hết công lao của Vấn Thiên thuật vào người mình, cũng coi là ra vẻ.
Lôi Trường Sinh đã nói: “Nơi này rất quỷ dị, mọi người cẩn thận. Đi thôi, vào Yên Vũ lâu trước đã. Yên Vũ lâu vào đây sau, chắc không có chuyện gì.”
Mọi người đã bay thẳng về phía trước, không để ý tới đống kỳ hoa dị thảo này nữa, chỉ có Ninh Dạ quay đầu lại nhìn.
Y phát hiện, đóa hoa mà con chim kia vừa ngắt, đã xuất hiện trở lại.
❖ ❖ ❖
Phi hành suốt cả chặng đường, cuối cùng mọi người tới một khu vực trống trải.
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, cũng không thấy kỳ hoa dị thảo gì, chỉ có một loạt cung điện dựng giữa hư không.
Chính là Yên Vũ lâu.
“Ha ha ha, Yên Vũ lâu!!!” Mọi người vui mừng.
Khổ cực một hồi, cuối cùng cũng tìm được tới nơi.
Ninh Dạ nói: “Đã tới Yên Vũ lâu, nhưng bên trong có trận pháp không gian phong tỏa, phá giải ra sao phải dựa vào chư vị.
Nói xong ngoan ngoãn đứng sang bên.
Mọi người đã chuẩn bị từ sớm, giờ dồn dập xuất thủ.
Chỉ thấy Đông Đỉnh - Tăng Hiển Sơn lấy ra một cái bình ngọc, Lôi Trường Sinh lấy ra một tấm gương đồng, Khương Hồng Hào lấy ra Lưỡng Nghi Càn Khôn tán.
Một bình một kính một dù, đồng thời bay lên không trung, ba người cũng thi triển thần thông. Chỉ thấy bốn phía phong vân cuồn cuộn, loáng thoáng xuất hiện mọt lỗ không gian như ẩn như hiện, trông thì không hiển thị uy lực nhưng Ninh Dạ chỉ liếc mắt nhìn vào là biết bên trong có huyền ảo.
Quả nhiên là đạo tắc không gian.