← Quay lại trang sách

Chương 899 Ba tầng khốn cảnh 2

“Không được! Đây không phải đạo cảnh Tuyền Cơ!” Thập Tuyệt Lão Nhân hét lớn.

Trận này đã xuất hiện, sao hắn còn không hiểu.

Rõ ràng đây là một bố trí tuyệt sát đã được chuẩn bị từ lâu.

“Khốn kiếp!” Lôi Trường Sinh biết bị lừa, quay người ra đòn với Ninh Dạ.

Ninh Dạ vẫn luôn đứng đó, không hề nhúc nhích.

Lôi Trường Sinh xuất thủ nhưng lại phát hiện dưới ánh sáng sấm sét lưỡng nghi này, Ninh Dạ lại không hề lay động, sấm sét xuyên qua thân thể y, đánh vào không trung.

“Ảo thuật?” Lôi Trường Sinh tỉnh ngộ.

Không biết từ lúc nào, Ninh Dạ đã dùng ảo thuật chạy mất?”

“Thằng nhãi được lắm.” Lôi Trường Sinh giọng điệu dữ tợn: “Tức là cuối cùng ngươi cũng hiện nguyên hình rồi? Nhưng cũng vô dụng, may là lão phu đã chuẩn bị trước!”

Nói xong hắn hóa thành tia sét bay về phía đường hầm không gian.

Đường hầm không gian vẫn luôn mở, bên ngoài còn có đám người Khương Hồng Hào canh gác.

May là mình có chuẩn bi, Lôi Trường Sinh cũng thầm vui mừng.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn xuyên qua đường hầm không gian lại thấy xung quanh là một loạt đình đài cung điện, trên đầu là sông núi tráng lệ, nhưng có vô số trùng thú dữ tợn bên trên.

Còn có một ngọn núi hóa thành người khổng lồ đội trời đạp đất, đứng sừng sững tại đó.

“Đây là...” Lôi Trường Sinh kinh ngạc.

Sau lưng vang lên tiếng nổ.

Lôi Trường Sinh quay đầu lại, đã thấy đường hầm không gian đóng lại.

Đồng thời toàn bộ Yên Vũ lâu co rút, hóa thành một đại điện, hạ xuống giữa những đình đài cung điện kia, nghiễm nhiên trở thành một phần trong đó. Nhưng dùng thần thức cảm ứng, Lôi Trường Sinh vẫn thấy đám người Thập Tuyệt Lão Nhân trong đó, đang giao chiến với vô số hư thần.

Thấy cảnh này, tâm thần Lôi Trường Sinh hoảng hốt, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Thiên Cơ điện, nơi này là Thiên Cơ điện! Đó là Tu Di ốc? Hóa ra... hóa ra ngươi lại đi đặt Yên Vũ lâu vào trong Tu Di ốc... tức là... vừa rồi chúng ta chỉ thấy... Tu Di ốc?”

“Nói rất chính xác.” Cuối cùng thân hình Ninh Dạ cũng hiện lên, không ngờ lại là một người khổng lồ đội trời đạp đất, đứng song song với ngọn núi Thiên Cơ.

Y mỉm cười quan sát Lôi Trường Sinh: “Lôi Tôn!”

“To gan lắm! Quả nhiên ngươi đã hiện nguyên hình. Tức là cục diện ngày hôm nay chính là kế hoạch của ngươi? Ngươi cũng to gan thật đấy, chẳng qua chỉ là một Vạn Pháp đỉnh phong mà dám tính toán bao nhiêu người chúng ta? Ngươi tưởng chỉ dựa vào thủ đoạn của ngươi mà thắng được chúng ta?” Khương Hồng Hào tức tối gầm thét.

Vốn dĩ hắn canh gác bên ngoài Yên Vũ lâu, tưởng không đi vào thì không sao, không ngờ Ninh Dạ trực tiếp thả Thiên Cơ điện ra, nhét hết mọi người vào trong điện. Cứ như vậy thật ra đã tạo thành hai chỗ chiến trường.

Trong là Yên Vũ lâu, nhốt đám người Tăng Hiển Sơn, Thập Tuyệt Lão Nhân, ngoài thì là Thiên Cơ điện, nhốt Lôi Trường Sinh và Khương Hồng Hào.

Thậm chí Lôi Trường Sinh còn là y cố ý thả ra, vì dẫu sao Tài Quyết thần trận của y cũng không bằng Thiên Cơ môn bố trí thời thượng cổ, không chắc có thể đối phó được nhiều cường giả như vậy, vì thế phải chia ra để trị.

Lúc này Khương Hồng Hào gầm thét, há miệng với Ninh Dạ.

Hắn được tôn là Đại Đỗ Thiên Tôn, sở trường là Thôn Thiên công, trong cơ thể tự tạo thành không gian, nghe đồn có thể nuốt cả nhật nguyệt.

Tuy khoác lác hơi lớn, nhưng cũng may đối thủ không phải nhật nguyệt.

Há miệng cắn xuống, chỉ thấy vô số trùng thú trên đỉnh đầu đã dồn dập bay vào miệng Khương Hồng Hào.

Ninh Dạ không hề lo lắng, khẽ hô một tiếng: “Tuyệt!”

Tiếng “tuyệt” này vang lên, chỉ thấy khí thế của đám người Khương Hồng Hào Lôi Trường Sinh chợt giảm sút. Khí thế của Khương Hồng Hào vốn là há miệng nuốt cả núi non, giờ lại đột nhiên biến mất. Một con trùng thú va vào miệng hắn, bị hắn nhai nát rột roạt, làm miệng hắn đầy chất lỏng nhớp nháp, trong lòng có cảm giác buồn nôn như vừa cắn nát một con gián.

Lôi Trường Sinh kinh hãi hét lên: “Cẩn thận, đây là đoạn tuyệt thiên địa!”

Tới giờ khả năng đoạn tuyệt thiên địa của Ninh Dạ đã mạnh hơn lúc đối phó với Kinh Trường Dạ nhiều, mảnh vỡ thì được bổ sung, thực lực bản thân thì tăng cường. Tuy không thể làm tới mức tối đa, nhưng vẫn khiến tu vi của đám người Lôi Trường Sinh sa sút, hai người kinh hãi phát hiện uy lực thần thông của bọn họ giảm tới năm phần mười.

Lôi Trường Sinh là Niết Bàn hậu kỳ, là cường giả tiếp cận đỉnh phong, cho dù thực lực suy yếu cũng vẫn là Niết Bàn sơ kỳ. Đại Đỗ Thiên Tôn Khương Hồng Hào thì thảm rồi, dính phải đoạt tuyệt thiên địa như vậy, tu vi trực tiếp rơi xuống Vô Cấu hậu kỳ.

Khoảnh khắc sau đã thấy Thiên Cơ và Ninh Dạ đồng thời xuất thủ.

Thiên Cơ đánh về phía Lôi Trường Sinh, Niết Bàn đấu Niết Bàn là thích hợp nhất.

Ninh Dạ lại tìm tới Khương Hồng Hào.

Thời khắc này y mới thể hiện thực lực chân chính, tu vi tăng vọt, khiến Khương Hồng Hào không khỏi kinh hãi: “Vô Cấu? Ngươi đã Vô Cấu rồi?”