Chương 902 Ba tầng khốn cảnh 5
“Á!!!” Việt Vãn Tiêu kêu lên thảm thiết, hắn cảm thấy thân thể của mình như bị hòa tan.
Ánh sáng vô tận chiếu rọi ra từ trong người hắn, mang theo năng lượng sinh mệnh của hắn.
Việt Vãn Tiêu biết không ổn, cắn mạnh răng một cái.
Ầm!
Không ngờ hắn lại từ bỏ thân thể.
Cùng lúc đó đám người Ngư Bạch Môn cũng dồn dập từ bỏ thân thể.
Thân thể tan vỡ, ánh sáng mãnh liệt tuôn trào, hào quang rực rỡ tới mức mọi người không thể thấy gì, cũng may thần thức vẫn có thể tác dụng. Mọi người cảm ứng được tuy Việt Vãn Tiêu bị hủy thân thể nhưng nguyên thần vẫn còn.
“Đáng tiếc.” Ninh Dạ thở dài một tiếng.
Y không dám dùng Chủng Quang thuật trên người cường giả Niết Bàn mà chỉ dám dùng trên người đám Việt Vãn Tiêu, Ngư Bạch Môn.
Khổ nỗi vẫn hơi vội vàng, lực bộc phát không đủ, kết quả là đối phương còn thời gian phản ứng, từ bỏ thân thể kịp thời, bảo vệ nguyên thần sống sót.
“Nhưng.. vô dụng thôi!” Ninh Dạ vung tay.
Ngưng Quang Thành Nhận!
Mưa ánh sáng hóa thành vô số lưỡi đao bay tới, cuốn tất cả mọi người vào trong.
“Chỉ là quang nhận mà đòi giết ta?” Việt Vãn Tiêu gầm thét.
Nguyên thần của hắn vừa chống chọi quang nhận vừa ngưng tụ, điểm đáng sợ là trong tình huống như vậy mà hắn vẫn không ngừng vận hành ba món thần khí, đường hầm không gian lại mở ra.
“Đâu chỉ quang nhận.” Ninh Dạ thở dài một tiếng.
Việt Vãn Tiêu cả kinh, chỉ thấy một Nhân Ma bên cạnh đột nhiên gào lên thảm thiết, nguyên thần nổ tung, hóa thành hào quang tan rã.
“Ngũ Sát vân?” Lôi Trường Sinh hét lên.
“Không sai, đây là Thực Thần vân, chết đi!”
Sau tiếng hô của Ninh Dạ.
Ầm ầm ầm ầm!
Nguyên thần của vài Nhân Ma tiêu vong ngay lập tức, ngay cả Ngư Bạch Môn, Việt Vãn Tiêu cũng bắt đầu không chống cự nổi la hét điên cuồng. Mắt thấy bọn họ không đối phó nổi, con đường do ba món thần khí tạo thành cũng chậm rãi khép lại.
Đúng lúc này một người đột nhiên xuất hiện, giơ ngón tay chỉ lên ba món thần khí trên không, đường hầm không gian vốn đang khép lại bỗng mở ra như kỳ tích.
“Lữ Dực?” Ninh Dạ giật mình.
Người mở đường hầm không gian lại là Lữ Dực?
Lữ Dực cười ha hả nói: “Các ngươi cứ chơi từ từ, thứ cho ta không phụng bồi.”
Nói xong tung người nhảy lên, đã tiến vào đường hầm không gian, biến mất không thấy đâu nữa.
Chứng kiến Lữ Dực trốn thoát, Lôi Trường Sinh đầu tiên vui mừng, sau đó cả kinh mắng: “Khốn kiếp!”
Vì hắn chứng kiến sau khi Lữ Dực đi qua đường hầm không gian, khoảnh khắc sau không ngờ đường hầm không gian lại thu nhỏ.
Tên khốn kiếp này vốn không định cứu bọn họ ra.
Khương Hồng Hào cũng chửi ầm lên: “Nghiệt súc, lại dám làm vậy!”
Nhưng ngay lúc này Ninh Dạ lại bật cười: “Quả nhiên không đánh giá sai về thằng nhóc nhà ngươi. Nhưng đi nhanh bao nhiêu thì về nhanh bấy nhiêu!”
Y còn chưa dứt lời đã thấy đường hầm không gian đột nhiên mở ra.
Lữ Dực xoạt một tiếng, không ngờ lại thật sự bay ngược về Thiên Cơ điện.
Ánh mắt hắn lộ vẻ kinh hãi, gào thét điên cuồng: “Tử Lão! Tử Lão!”
Một áng mây mù cuồn cuộn kéo vào, tràn ngập Thiên Cơ điện, bao bọc mọi người.
Người cầm đầu chính là Tử Lão.
Không ngờ sau lưng lão còn có cả đám người Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh, Triệu Long Quang.
Mọi người chỉ thấy trong lòng lạnh buốt, ngược lại Khương Hồng Hào hưng phấn nhìn về phía Lữ Dực.
Tử Lão lạnh lùng đảo mắt qua bốn phía nói: “Xem ra không có chúng ta ngươi cũng có thể xử lý bọn chúng.”
Ninh Dạ cười dài nói: “Cái này thì chưa chắc. Con rết trăm chân đến chết còn giãy dụa. Mấy lão già này ai mà chẳng có chút thủ đoạn ép đáy hòm? Đường hầm đã hiện lên thì hiệu quả đoạn tuyệt thiên địa của ta cũng yếu bớt, nếu ngươi còn không ra tay, khéo ta phải hô cứu mạng đấy.”
Cứ như lời tiên đoán, Lôi Trường Sinh và Khương Hồng Hào đồng thời hành động.
Thần quang trong cơ thể hai người bùng lên, hào quang nguyên thần lấp lánh.
Đúng như Ninh Dạ đã nói, đoạn tuyệt thiên địa đang yếu bớt, mà theo sự suy yếu này, cuối cùng hai người cũng nắm được cơ hội, đồng thời thi triển cấm thuật.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lôi Trường Sinh có một vầng sáng xoay chuyển, từ từ ngưng tụ thành một lưỡi giáo sấm sét.
Đây là Quán Nhật Lôi Mâu, ngưng tụ tất cả thần uy của Lôi Trường Sinh, thậm chí ngay khi Quán Nhật Lôi Mâu hình thành, khí thế của bản thân Lôi Trường Sinh cũng đang suy yếu. Hắn bị đoạn tuyệt thiên địa ảnh hưởng, khó khăn lắm mới có thể thi triển thủ đoạn này, không thể không vắt kiệt thần lực của bản thân.
Ở phía khác trong tay Khương Hồng Hào cũng xuất hiện một vật, lại là một tượng thần bụng bự, sau khi bay lên trời là hóa lớn, ngoắc tay lên không trung, không ngờ lại nắm lấy Quán Nhật Lôi Mâu của Lôi Trường Sinh, sau đó giơ mâu đâm về phía Thiên Cơ.
Thiên Cơ kêu “ngao” một tiếng quái dị, Cự Ma khôi cấp bậc Niết Bàn của nó bị Quán Nhật Lôi Mâu này đâm trúng.