← Quay lại trang sách

Chương 907 Mảnh vỡ 1

Nói xong đã ngưng tụ tiên thể.

Nhưng tinh hoa bảo thể của hắn đã bị Thiên Cơ hút mất, lúc này ngưng tụ lại hiển nhiên thực lực sẽ suy giảm, nhưng cũng không thể quan tâm nhiều.

Con mắt Khương Hồng Hào xoay chuyển, lại có ý định khác. Hắn đột nhiên giơ tay tóm lấy Lữ Dực: “Tới đây cho ta! Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời, hôm nay là thời điểm ngươi cống hiến cho bản tôn!”

Nói xong đã há to miệng, định nuốt chửng Lữ Dực.

Lữ Dực kêu lên quái dị, thân hình lóe lên, không ngờ lại thoát khỏi khống chế của Khương Hồng Hào như kỳ tích.

Khương Hồng Hào cũng ngạc nhiên: “Quả nhiên thằng nhãi nhà ngươi có giấu giếm, nhưng ngươi chạy được không?”

Nói đoạn lại há to miệng, thân thể Lữ Dực cứng đờ, rơi thẳng vào miệng Khương Hồng Hào. Trong mắt Lữ Dực, miệng của Khương Hồng Hào như một vực sâu đáng sợ.

Hắn đột nhiên hét lớn: “Ninh Dạ, cứu ta, ta có bí mật của Khương Hồng Hào! Có bí mật đột phá cảnh giới thứ sáu!”

Ninh Dạ hừ một tiếng: “Ta có đạo cảnh Tuyền Cơ, bí mật của ngươi không đáng giá!”

Miệng y thì nói vậy nhưng Côn Lôn kính trên đỉnh đầu lại quay sang, chỉ thấy thân thể Lữ Dực đột nhiên lệch đi, lại rơi vào một nơi khác.

Lữ Dực kêu to: “Nếu hắn ăn thịt ta, hắn có thể rời khỏi nơi này. Người này có đạo tắc không gian, nhưng giấu trên người ta!”

“Ồ? Còn có chuyện như vậy à?” Ninh Dạ lại xoay Côn Lôn kính, Lữ Dực đã được y chuyển tới bên cạnh mình.

Khương Hồng Hào tức phát điên: “Ngươi muốn chết à!”

Đột nhiên há to miệng, không ngờ lại hút Tăng Hiển Sơn vào.

Tăng Hiển Sơn không ngờ Khương Hồng Hào lại xuống tay với mình, bật thốt lên: “Người mình, đừng để ảo thuật của Ninh Dạ che mắt nữa!”

Khương Hồng Hào cười âm hiểm: “Ta không nhầm!”

Không tốt, lão khốn kiếp kia định hy sinh ta tác thành cho bản thân!

Tên chó chết này trông thì lỗ mãng, tới lúc mấu chốt thì âm hiểm chẳng ai bằng. Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, hào quang nguyên thần lóe lên, một luồng sáng đánh lên đầu Khương Hồng Hào: “Dám nuốt ta! Ngươi cũng chết đi!”

Ầm!

Hai người va chạm ầm ầm!

Đúng lúc này chỉ nghe một tiếng gào thét hưng phấn: “Ha ha ha! Cuối cùng ta cũng đột phá rồi!”

Chính là Thiên Cơ!

Lúc này, nó được Ninh Dạ giúp đỡ đã trở lại cảnh giới Niết Bàn, còn là bản thân tự mình đột phá.

Ngay khi thành công, Thiên Cơ đang định ra tay thì Ninh Dạ ngăn cản: “Đừng quấy rầy bọn chúng.”

“Cái gì?” Thiên Cơ vừa lên Niết Bàn, đang định thể hiện thần uy thì thấy Tăng Hiển Sơn lại quay sang liều mạng với Khương Hồng Hào. Hắn không khỏi ngơ ngác hỏi: “Ảo thuật của ngươi vẫn chưa bị phá giải?”

“Không, đây không phải ảo thuật.” Ninh Dạ trả lời: “Bọn chúng tự đánh lẫn nhau.”

Lúc này trong Thiên Cơ điện, tình hình đã gần như ấn định.

Đám người Việt Vãn Tiêu, Ngư Bạch Môn, Ác Quỷ Đạo Nhân đã chết, ác quỷ của hắn cũng bị bọn Triệu Long Quang, Thanh Lâm, Nguyên Mục Dã liên thủ diệt trừ.

Trong Tu Di ốc có Cửu Thiên Thập Địa Tài Quyết thần trận, khi có Tăng Hiển Sơn còn không chịu nổi, vắng hắn càng thất thủ nhanh hơn, không cần nhọc tâm.

Còn bên này thân thể Tăng Hiển Sơn bị phá hủy, nguyên thần còn sót lại như phát điên lao vào liều mạng với Khương Hồng Hào.

Hai người này đều có vẻ nộ khí công tâm, đầu óc điên dại, bỏ mặc cả đám người Ninh Dạ.

Như vậy Ninh Dạ cũng thẳng thắn bỏ qua, để mọi người tạm thời dừng tay, ngược lại nhìn võ đạo Lữ Dực.

Lữ Dực đang cười gượng nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ đã nói: “Tức là cơ duyên của ngươi là tới từ Khương Hồng Hào?”

Lữ Dực do dự một chút, Ninh Dạ đã nói: “Bây giờ ngươi đã biết thân phận của ta rồi. Thiên Cơ môn có Cửu Thiên Thần Thuật, trong đó có một môn gọi là Tiệt Thiên thuật, giỏi về phân biệt thật giả. Nếu ngươi lừa ta, e là ta không thể để ngươi sống được.”

Lữ Dực bị dọa tới mức giật bắn mình, vội vàng nói: “Khởi bẩm Ninh thượng tiên, không hoàn toàn là vậy.”

“Thế thì nói kỹ hơn đi, xem ra chúng ta còn thời gian.” Ninh Dạ vừa quan sát Tăng Hiển Sơn ẩu đả với Khương Hồng Hào vừa nói.

Lữ Dực bèn nói: “Đúng, nhưng ngài phải chú ý, tuyệt đối đừng để Khương Hồng Hào nuốt nguyên thần của Tăng Hiển Sơn. Người này có một môn bí thuật, có thể luyện hóa nguyên thần của người khác, tạo thành một năng lực không gian, độn pháp không kém gì Quân Bất Lạc. Thiên Cơ điện của ngài... chưa chắc đã nhốt được hắn.”

Ninh Dạ ừ một tiếng.

Hiện tại Tăng Hiển Sơn đã bị phá hủy thân thể, chỉ còn nguyên thần, tuyệt đối không phải đối thủ của Khương Hồng Hào.

Ninh Dạ bèn nói: “Tăng Hiển Sơn, nếu từ giờ ngươi chịu xưng thần với ta, ta có thể xem xét giữ lại cái mạng chó cho ngươi.”

Tăng Hiển Sơn không chút do dự đáp: “Được!”

Nếu lúc trước Ninh Dạ nói vậy, chắc Tăng Hiển Sơn sẽ không đồng ý.

Nhưng bây giờ hắn lục đục với Khương Hồng Hào, hận ý lên tới cùng cực, bảo thể đã mất, tu vi sa sút, tâm trạng đã rơi xuống đáy vực. Giờ Ninh Dạ lại cho hắn cơ hội, hắn đành phải nắm lấy.