Chương 908 Mảnh vỡ 2
Ninh Dạ đánh mắt cho mọi người, mọi người không khoanh tay đứng nhìn nữa, đồng thời xuất thủ với Khương Hồng Hào.
Lần này mới là Khương Hồng Hào một mình đối mặt với nhiều người công kích.
Thiên Cơ, Thanh Lâm, Triệu Long Quang, Hà Giang Minh, Nguyên Mục Dã, Kinh Trường Dạ vân vân, lượng lớn đại năng xuất thủ, mặc cho Khương Hồng Hào kêu gào thế nào cũng vô dụng.
Khương Hồng Hào la hét: “Tha cho ta, ta xin đầu hàng!”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta nói rồi, không ai có thể lừa ta. Câu nói của ngươi không thật lòng, thôi chấp nhận đi.”
Nói xong nhìn sang phía Lữ Dực.
Lữ Dực đã hiểu, vội vàng nói: “Hai mươi năm trước ta nhận được kỳ ngộ, thu được một bảo vật, chính là một viên giới thạch.”
"Giới thạch?"
“Đúng vậy.” Lữ Dực dừng lại một chút: “Là mảnh vỡ của Phá Giới bi.”
Mảnh vỡ của Phá Giới bi?
Thứ này còn có mảnh vỡ?
Đừng nói Ninh Dạ, ngay cả những người khác cũng kinh ngạc, Khương Hồng Hào còn gào thét điên cuồng: “Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Đại kế ngàn năm của ta!!!”
Lữ Dực nói tiếp: “Phá Giới bi vốn không có mảnh vỡ, một khi vỡ nát là tiêu vong giữa thiên địa. Thế nhưng trong một số tình huống đặc thù, có thể lưu lại mảnh vỡ.”
Trong lòng Ninh Dạ hơi động, nói: “Không gian?”
“Đúng vậy!” Lữ Dực nói: “Đó là một tiểu không gian kỳ dị độc lập, bên trong không gian đó chỉ có một thứ, đó chính là giới thạch. Chỉ cần thứ này đi vào thế giới chân thật, nó sẽ tiêu vong giữa thiên địa.”
“Thế làm sao ngươi lấy được nó?”
Lữ Dực cười khổ: “Ta cũng không thể lấy ra, vì vậy ta nhét luôn không gian độc lập này vào cơ thể mình.”
Hắn vung tay lên, không ngờ lại mở toang bụng mình ra, nhưng không có máu chảy ra mà chỉ có một không gian huyền ảo.
Thậm chí còn có thể thấy loáng thoáng một vật đang xoay chuyển.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy vật kia, Ninh Dạ lập tức tỉnh ngộ.
Đây là mảnh vỡ Phá Giới bi, không sai!
Nó cứ như mở rộng trước mắt mọi người, bất cứ ai chứng kiến đều lập tức hiểu được.
Lữ Dực cười khổ: “Để lấy được nó, ta đã khoét rỗng người mình.”
“Trả giá rất lớn.” Ninh Dạ nói nhỏ một tiếng: “Sau đó thì sao? Vẫn bị Khương Hồng Hào phát hiện?”
Lữ Dực gật đầu: “Khương Hồng Hào cũng tu không gian, chẳng qua là đạo về giới tử nạp tu di chứ không phải đạo dịch chuyển xuyên không gian. Chuyện trong cơ thể ta có bảo vật không lừa được hắn. Sau khi hắn phát hiện bí mật của ta, không ngờ lại không cướp đoạt mà bí mật nhận ta làm đệ tử, cho ta tài nguyên tốt nhất, giúp ta tu luyện.”
Ninh Dạ vui vẻ: “E là định coi ngươi là lô đỉnh, luyện thành bảo bối, phát huy tác dụng thật sự của mảnh vỡ này? Nếu không sao lại phải bí mật nhận đồ đệ?”
Lữ Dực nở nụ cười thê lương: “Đúng vậy, sau này ta cũng ý thức được điều đó. Đáng tiếc đã nằm trong lòng bàn tay hắn, muốn đi cũng không có cơ hội.”
“Hắn định luyện ngươi thành cái gì?”
Lữ Dực lắc đầu: “Ta không biết. Ta chỉ biết Khương Hồng Hào tâm chí cao xa... Mỗi tu sĩ Niết Bàn đều có mục tiêu lớn, Phá Giới bi ẩn chứa huyền bí của thiên đạo, ta đoán Khương Hồng Hào định lấy nó làm căn cơ thăng cấp lên cảnh giới thứ sáu.”
Quả nhiên là vậy.
Tử Liêm bố trí Thiên Sát trận, Yên Vũ lâu bố trí đạo cảnh Tuyền Cơ, Khương Hồng Hào bí mật bồi dưỡng Lữ Dực, mỗi người đều vì mục tiêu thăng cấp, mà thủ pháp lại bất đồng.
So với Tử Liêm và Yên Vũ lâu, thủ đoạn của Khương Hồng Hào có thể coi là đơn giản nhất. Tuy Ninh Dạ không biết thủ đoạn của hắn ra sao nhưng hắn biết rõ mục đích của Khương Hồng Hào. Tính tới tính lui vẫn là khiến mảnh vỡ này phát huy tác dụng.
Thế nhưng phương pháp của Khương Hồng Hào quá phức tạp, đối với Ninh Dạ, phương pháp lại đơn giản hơn nhiều.
Côn Lôn kính, Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa, ba món thần khí đồng thời chuyển động, Ninh Dạ đã bắt đầu suy tính.
Thiên đạo khó lường, theo lý mà nói rất khó suy tính, nhưng không ngờ thời khắc này lại tính toán được. Ninh Dạ phát hiện hoàn toàn không có cản trở gì, nhận được kết quả rất dễ dàng, thật ra không dùng tới ba món thần khí thì Ninh Dạ cũng có thể tính được.
“Hóa ra là thế?” Ninh Dạ khá kinh ngạc, y nhìn sang phía Khương Hồng Hào: “Hóa ra mảnh vỡ Phá Giới bi này đang chủ động thể hiện bí mật thiên đạo với tất cả mọi người. Chắc ngươi cũng biết phương pháp sử dụng nó nên mới đối xử với Lữ Dực như vậy?”
Lữ Dực giật mình: “Ngươi biết cách sử dụng rồi?”
“Ừ. Thật ra phương thức vận dụng Phá Giới bi này cực kỳ đơn giản... đơn giản tới khó mà tưởng tượng. Vấn đề duy nhất là nó chỉ có một cách dùng.”
“Cách gì?” Lữ Dực vô thức hỏi.
Hỏi xong lại hối hận, làm sao lại cho mình biết cách thức được?
Ninh Dạ lại hoàn toàn không để ý: “Đơn giản, là để nó quay về thiên địa tự nhiên.”
“Hả?” Lữ Dực giật mình: “Để nó quay về thiên địa tự nhiên? Ý ngươi nói là để nó biến mất?”