Chương 911 Bí hỏa
Được Ninh Dạ chỉ điểm, Mộc Khôi tông dùng cái đã biết đổi cái chưa biết là muốn xem rốt cuộc Hắc Bạch thần cung còn giấu giếm bao nhiêu căn cơ.
Như vậy, lần tái chiến sau này có thể chuẩn bị kỹ hơn!
Thấy Mộc Khôi Bát Tổ xuất hiện, Hà Sinh Mặc biết lần này không lôi chút thủ đoạn ra là không thể đánh lui đối thủ được rồi.
Hắn không còn cách nào, đành tế Hắc Bạch kỳ bàn lên.
Chỉ thấy trên không trung, vô số quân cờ trắng đen múa lượn, lực lượng lưỡng nghi quấy nhiễu bên trên.
Mộc Khôi Bát Tổ đặt mình trong đó, như ở trong đầm lầy, đi lại khó khăn.
Nhưng bọn họ vốn không cần đi lại, chỉ đồng thời ngẩng đầu lên, tám thi khôi, mười sáu con mắt nhìn vào Hà Sinh Mặc. Hà Sinh Mặc thầm hô không tốt, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể tê dại, không ngờ mình lại chuyển hóa thành tử thi.
Hắn quát lớn một tiếng, Hắc Bạch kỳ bàn che chở bản thân, miễn cưỡng ngăn cản công kích của bát tổ.
Âm Vô Cữu cười ha hả nói: “Ngươi có thần vật, chúng ta thì không?”
Chỉ thấy áng mây trên bầu trời mở rộng, một bộ xương khổng lồ xuất hiện.
Bộ xương này có hình thù kỳ lạ, dáng vẻ tàn tạ khó tả, sọ thì thiếu mất xương hàm, xương sườn trước ngực cũng không đủ, hai chân hoàn toàn không có.
Thế nhưng khoảnh khắc nó xuất hiện, toàn bộ thiên địa đều chìm vào ác niệm, không ngờ vô số tu sĩ đang chiến đấu lại đồng thời quát lên một tiếng, như trúng huyễn chú, lại ra tay chém giết lẫn nhau.
“Ác Niệm Sát Khôi?” Hà Sinh Mặc kinh hãi.
Ác Niệm Sát Khôi!
Một con rối xương đặc biệt được chế tạo hoàn toàn bằng Ác Niệm Sát Cốt, nó chỉ có tổng cộng bốn mươi hai đốt xương, nhưng mỗi đốt đều là Ác Niệm Sát Cốt, chẳng qua kích cỡ bất đồng.
Năm xưa Mộc Khôi tông luyện hóa Giới Như Sinh thu được một cái, bây giờ cũng ở trên đó.
Đây chính là tâm huyết của Mộc Khôi tông trong vạn năm qua, là thần khí cường đại sánh ngang với Hắc Bạch kỳ bàn, cũng là bảo vật duy nhất không có đạo tắc mà chỉ dùng uy lực. Sau lưng nó là tính mạng của tận bốn mươi hai cường giả Niết Bàn.
Có thể nói sau mỗi món thần vật của Mộc Khôi tông đều là máu tươi!
Có của kẻ địch, cũng có của người mình!
Còn khi vật này xuất thế, dưới năng lực của nó, pháp thuật mất tác dụng, không ai giữ được ý chí độc lập mà chỉ Điên cuồng tự chém giết, thậm chí cả người của Mộc Khôi tông cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua Mộc Khôi tông đã chuẩn bị từ trước, ngay lúc Ác Niệm Sát Khôi xuất hiện đã dồn dập phóng thích Mộc Nhân chú. Chú pháp này mạnh ở hộ thể mà yếu về chiến đấu, vì vậy gọi là Mộc Nhân chú. Như vậy tuy bọn họ cũng chém giết lẫn nhau nhưng lại gõ binh binh bang bang như đập vào cọc gỗ, đánh rất náo nhiệt mà thương tổn lại nhỏ bé không đáng kể.
Tám vị Niết Bàn trên bầu trời là những người duy nhất không bị ảnh hưởng tâm trí, thế nhưng tâm trí không bị ảnh hưởng chứ ác niệm cường đại vẫn quấn lấy bọn họ, các loại chú thuật dồn dập chồng chất.
Hà Sinh Mặc bất đắc dĩ kêu lên: “Xuân Nguyên, dùng cái đó!”
Vô Hoa Thiên Tôn - Vệ Xuân Nguyên thở dài một tiếng: “Đành phải vậy thôi.”
Nói xong búng tay một cái, chỉ thấy trên Cửu Cung sơn, một vệt lửa đột nhiên xuất hiện, chiếu rọi tận chân trời, lướt về phía Mộc Khôi Bát Tổ.
“Ồ?” Âm Vô Cữu lấy làm kinh hãi: “Đây là cái gì?”
Hắn đánh ra một luồng khí âm thi, chỉ thấy khí âm thi kia chạm vào ngọn lửa là lập tức tiêu tán.
Chuyện này khiến Âm Vô Cữu giật bắn mình, không dám khinh thường, vội vàng niệm chú ngữ. Trên bầu trời hốc mắt của Ác Niệm Sát Khôi bắn ra hai luồng hào quang màu đen, chiếu vào cột lửa kia, hai lực lượng âm dương đồng thời bộc phát, xông thẳng vào nhau.
Nhưng không ngờ lực lượng của Hắc Bạch thần cung lại chiếm thượng phong. Có điều đến bây giờ mọi người vẫn không nhìn ra căn nguyên của lực lượng này.
Nếu đã có thực lực mà còn che giấu bản thân, chứng tỏ còn mạnh hơn Ác Niệm Sát Khôi một chút.
Chuyện này khiến đám người Âm Vô Cữu thầm hoảng sợ.
Hắc Bạch thần cung này đúng là căn cơ thâm hậu, không ngờ vẫn có thể che giấu được.
Nhưng ngay lúc này trên bầu trời đột nhiên có hoa rơi.
Mưa hoa phất phới, có tiên âm vang vọng, khiến người nghe cảm thấy say mê.
Hà Sinh Mặc giật nảy mình: “Lạc Anh thần thông, Thiên Hồng Nhất Lục... là người của Vạn Hoa cốc... không được!”
Sau tiếng hô của hắn, chỉ thấy ngọn lửa đang đối phó với Ác Niệm Sát Khôi đột nhiên phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, ánh lửa bộc phát, hóa thành ngọn lửa vô biên lao về phía Ác Niệm Sát Khôi.
Ác Niệm Sát Khôi cũng há to miệng, phun ra tử khí càng mịt mờ, quấn quýt với ánh lửa.
Không ngờ Âm Vô Cữu lại không thừa cơ xuất kích, ngược lại suy tư: “Ngọn lửa này thật kỳ quái, hình như từng thấy ở đâu rồi?”
Thiên Thi bên cạnh đã nói: “Rất giống với Phượng Đề!”