Chương 917 Đổi trắng thay đen 4
Muốn đối phó với hắn cũng phải là bên trên có ý đối phó với hắn.
Vì vậy sau khi thăng cấp lên Vô Cấu, y không tiếc tiêu hao, tính toán ba ngày ba đêm mới nắm được bí mật này của Nhạc Tâm Thiện.
Có thứ này, Hà Sinh Mặc cũng có động cơ đối phó với hắn.
Chuyện sau này thì dễ làm rồi.
Quả nhiên Hà Sinh Mặc đã nói: “Việc nào ra việc đấy. Chuyện Hà Dao đã là vật đổi sao đời. Tuy Tâm Thiện có lỗi nhưng không cần phải truy cứu. Việc cấp bách trước mắt là giải quyết phản đồ của Hắc Bạch thần cung ta.”
Hắn đã không nói là gián điệp mà là phản đồ.
Vì Hà Sinh Mặc chắc chắn không phải là Bạch Vũ, như vậy tội danh phản đồ mới là thích hợp.
Nhạc Tâm Thiện trong lòng lạnh buốt, nhìn sang phía Vệ Xuân Nguyên.
Hắn và Vệ Xuân Nguyên có quan hệ rất tốt, có thể nói là đồng bọn đáng tin cậy. Vệ Xuân Nguyên khẽ cau mày nói: “Cứ nghe cô ta nói tiếp đã. Nếu cô ta đã chỉ điểm ngươi, chứng tỏ là có chứng cứ.”
So với sát ý trong lòng Hà Sinh Mặc, hiển nhiên Vệ Xuân Nguyên còn phải nhìn tình thế.
Quả nhiên Trì Vãn Ngưng đã nói: “Nếu đệ tử đã chỉ đích danh Nhạc đại điện chủ, đương nhiên cũng có chứng cứ. Nói cách khác lần này Hắc Bạch đại trận đột nhiên mất hiệu lực, chưởng giáo có thể tra được nguyên nhân không?”
Hà Sinh Mặc hừ một tiếng nói: “Có ba vị trí thế nhưng chốt bị phá hoại.”
Trì Vãn Ngưng hỏi: “Ninh Dạ có biết vị trí đó không?”
Mọi người cùng lắc đầu.
Trì Vãn Ngưng lại hỏi: “Thế ta có biết không?”
Mọi người tiếp tục lắc đầu.
Trì Vãn Ngưng tiếp tục hỏi: “Còn Nhạc đại điện chủ có biết không?”
Mọi người cùng im lặng.
Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng: “Chỉ có thế thôi à?”
Trì Vãn Ngưng cười hì hì đáp: “Lúc trước đại điện chủ còn chẳng có cái này mà vu khống là ta cơ mà.”
“Nực cười! Ngươi mà xứng so với bản tôn?” Nhạc Tâm Thiện cả giận nói.
Nói lý không lại thì thẳng thắn không nói lý.
Theo mức độ nào đó, đây cũng là lý.
Nắm tay ta lớn hơn ngươi, ta nghi ngờ ngươi thì ngươi phải chịu thẩm vấn. Ngươi nghi ngờ ta thì phải có chứng cứ đầy đủ, lời nói vừa rồi không coi là chứng cứ.
Trì Vãn Ngưng đã nói: “Thế thì ta đưa ra thứ chắc chắn hơn nhé. Lúc trước đối phó với Ác Niệm Sát Khôi, chẳng hay các vị chưởng giáo và nguyên lão dùng thứ gì? Đương nhiên nếu là bảo bối bí mật không thể nói ra thì không nói cũng được. Nhưng lúc đó ra tay, hình như bị người của Vạn Hoa cốc khám phá bí mật, lộ ra tung tích, chẳng hay có sai không?”
Hà Sinh Mặc thở dài: “Đúng vậy, chuyện này liên quan tới một bí mật lớn, nhưng không ngờ... cũng chẳng có cách nào, cũng chẳng có cách nào!”
Trì Vãn Ngưng đã nói: “Vậy nếu ta nói, thật ra chuyện này không phải người của Vạn Hoa cốc gây ra mà là Nhạc đại điện chủ thì sao?”
Nhạc Tâm Thiện biến sắc, đứng bật dậy: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?”
Trì Vãn Ngưng cười ha hả nói: “Đại điện chủ, có phải tâm trạng của ngài hơi căng thẳng rồi không? Đương nhiên ngài có thể phủ nhận, dù sao thủ pháp đó cũng là Lạc Anh thần thông và Thiên Hồng Nhất Lục của Vạn Hoa cốc, chuyên phá thuật ẩn nấp che giấu hành tung. Theo lý mà nói đại điện chủ không thể biết môn thần thông này. Nhưng nếu ta có cách chứng minh đại điện chủ có biết thì sao?”
Nhạc Tâm Thiện giận quá hóa cười: “Nha đầu chết tiệt kia, tới lúc này rồi mà dám cắn càn. Ngươi nói thử xem mình có gì mà chứng minh?”
Hắn tự thấy mình không biết môn thần thông này vì vậy nói năng thẳng thừng, hoàn toàn không sợ hãi.
Trì Vãn Ngưng đã nói với Hà Sinh Mặc: “Đệ tử có biện pháp chứng minh, chỉ cần mời Ôn Tâm Dư lên điện, nhưng...”
Nói xong cô liếc mắt nhìn Nhạc Tâm Thiện.
Hà Sinh Mặc hiểu ý, giơ tay chỉ một cái, một cấm chế bế khẩu đã rơi vào người Nhạc Tâm Thiện: “Truyền Ôn Tâm Dư lên điện.”
Không bao lâu sau Ôn Tâm Dư đã đến.
Hiển nhiên cô nàng không biết Nhạc Tâm Thiện đã trở thành đối tượng tình nghi, sau khi lên điện là thi lễ với Hà Sinh Mặc trước, gọi chưởng giáo một tiếng rồi quay sang gọi Nhạc Tâm Thiện là sư phụ.
Nhạc Tâm Thiện mặt như băng sương, chỉ hung hăng trừng mắt với cô nàng, hận không thể dùng ánh mắt nói với cô nàng đừng có nói năng bậy bạ.
Ôn Tâm Dư bị ánh mắt của hắn làm cho khó hiểu, không biết vì sao hôm nay bộ dạng của sư phụ lại hung dữ như vậy.
Lúc này Trì Vãn Ngưng đã nói: “Ôn tiên tử, có một vấn đề, Vãn Ngưng muốn thỉnh giáo tiên tử.”
“Chuyện gì cơ?” Thấy Trì Vãn Ngưng lên tiếng, trong lòng Ôn Tâm Dư càng lấy làm lạ.
Trận chiến hôm nay hết sức kỳ lạ, nhưng Hắc Bạch thần cung tổn thất nặng nề.
Mà Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, đương nhiên biết hắn nghi ngờ Ninh Dạ.
Lúc này mà Trì Vãn Ngưng lại nói chuyện với mình...
Chẳng lẽ có liên quan tới Ninh Dạ?