Chương 918 Đổi trắng thay đen 5
Nhưng thế thì liên quan gì tới mình?
Ôn Tâm Dư không biết, nhưng đột nhiên nghĩ tới một người.
Cừu Bất Quân?
Chẳng lẽ là hắn?
Trong lòng cô nàng còn đang tưởng tượng lung tung thì Trì Vãn Ngưng đã giơ tay thi triển tiên pháp.
Đó là một đóa hoa nở rộ, hết sức kiều diễm.
Trì Vãn Ngưng nói: “Ôn tiên tử, ngươi có nhìn ra ta đang dùng pháp thuật gì không?”
Ôn Tâm Dư nói: “Sinh Liên pháp, một loại tiên pháp dùng để khôi phục.”
“Chỉ thế thôi à?” Gương mặt Trì Vãn Ngưng lộ vẻ châm biếm, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên đắc ý.
Thấy vẻ mặt của cô, Ôn Tâm Dư lại chú ý tới sắc mặt hung ác của Nhạc Tâm Thiện, trong lòng biết không đúng.
Cô cũng là người tâm tư tỉ mỉ, liên tưởng tới những dấu hiệu trước sau, loáng thoáng ý thức được có lẽ câu trả lời của mình rất quan trọng.
Nhưng mọi người không nói, cô nàng cũng không biết tình hình, trong lòng vô thức cảnh giác, chú ý quan sát bông hoa kia.
Đột nhiên hiểu ra gì đó, nói: “Ta có thể dùng pháp thuật thăm dò không?”
“Đương nhiên!” Trì Vãn Ngưng nói.
Ôn Tâm Dư đã giơ ngón tay điểm tới.
Chỉ thấy đóa hoa kia theo đó nở rộ, sau đó cánh hoa từ từ rơi xuống, cuối cùng lại có giọt nước hiện lên.
“Hóa ra là Bích Hải Triều Tâm thuật.” Ôn Tâm Dư lập tức hiểu ra: “Trì tiên tử thật cao tay, lại có thể sử dụng Sinh Liên diệu pháp ẩn giấu Bích Hải Triều Tâm thuật, nếu người khác cho rằng đây là tiên thuật khôi phục, sẽ không phòng bị, ắt sẽ trúng Bích Hải Triều Tâm thuật của ngươi.”
Cô nàng tự thấy lời nói này hết sức khéo léo, hoàn toàn không có sai lầm, nhưng không chú ý thấy ánh mắt hai người Hà Sinh Mặc và Vệ Xuân Nguyên đã sáng bừng lên.
Lạc Anh thần thông!
Chiêu vừa rồi của Ôn Tâm Dư mang theo khí tức của Lạc Anh thần thông.
Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng cảm giác được.
Rõ ràng Ôn Tâm Dư dùng tiên pháp mà mình dạy, sao lại mang khí tức của Lạc Anh thần thông?
Hắn không hiểu.
Nhưng hắn biết đại sự không ổn.
Trì Vãn Ngưng vẫn đang hỏi: “Ồ? Pháp thuật của Ôn tỷ tỷ đúng là tinh diệu. Sao ta chưa từng thấy? Tỷ tỷ học ở đâu vậy?”
Cô vừa nói vừa cười, rơi vào mắt Ôn Tâm Dư lại là hàn ý lẫm liệt.
Cô nàng này biết không đúng, có vấn đề.
Ôn Tâm Dư không biết vấn đề nằm ở đâu, đành phải nhìn sang Nhạc Tâm Thiện, nhưng thấy vị trí của Nhạc Tâm Thiện đã bị sương mù che phủ, không thể nhìn rõ được. Ra là Hà Sinh Mặc ra tay, không để cô ta thấy sắc mặt của Nhạc Tâm Thiện.
Nhưng cho dù như vậy cô nàng vẫn phản ứng lại.
Thân thể run rẩy, thầm hạ quyết tâm nói: “Là ta tự lĩnh ngộ, có vấn đề gì?”
“Nói bậy!” Hà Sinh Mặc vỗ bàn hét lớn: “Rõ ràng ngươi sử dụng Quy Linh bí thuật, là tiên pháp của Hắc Bạch thần cung ta, làm sao lại là ngươi tự lĩnh ngộ?”
Ôn Tâm Dư thầm hô không tốt.
Bị Trì Vãn Ngưng lừa rồi, cô ta cố ý làm vậy để mình nói dối.
Ôn Tâm Dư vội vàng quỳ xuống nói: “Đệ tử nói sai rồi, Quy Linh bí thuật này là đệ tử học từ Tàng Kinh các trong thần cung.”
“Còn dám nói dối! Người đâu, kiểm tra xem mấy năm qua trong số tiên pháp mà Ôn Tâm Dư lựa chọn có Quy Linh bí pháp không?” Hà Sinh Mặc quát lớn.
Thân thể Ôn Tâm Dư mềm nhũn.
Quy Linh bí thuật này là Nhạc Tâm Thiện dạy cô, có sư phụ dạy, có điên đâu mà cô nàng chạy tới Tàng Kinh các học?
Nhưng cô nàng không hiểu, sao chưởng giáo lại tức giận vì chuyện này.
Đợi đã!
Không phải Quy Linh bí thuật!
Ôn Tâm Dư đột nhiên nghĩ ra điều gì.
Cô nàng biến sắc kêu to: “Chưởng giáo, đệ tử biết sai rồi. Thật ra trước khi sử dụng pháp thuật này đệ tử còn dùng một môn bí pháp khác...”
“Hả?” Đám người Hà Sinh Mặc đã phát ra âm thanh trầm trầm uy nghiêm, hiển nhiên rất không vừa lòng vì câu nói “bổ sung” của Ôn Tâm Dư.
Nhưng Ôn Tâm Dư vẫn lắp bắp thuật lại mọi chuyện.
Nhưng cô nàng còn chưa dứt lời thì Hà Sinh Mặc đã cười phá lên: “Ôn Tâm Dư, ngươi nói dối chẳng ra sao cả. Chuyện bí pháp của ngươi sao nghe hệt như chuyện Cừu Bất Quân năm xưa?”
Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Đột nhiên thẩm vấn, chuẩn bị không đầy đủ, chỉ có thể đem chuyện cũ ra xào lại, đúng là khổ cho Ôn tiên tử.”
Ôn Tâm Dư nghe vậy run lẩy bẩy.
Cô nàng còn chưa hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết chắc chắn là đại sự, vội vàng kêu lên: “Ta không nói dối, chuyện này tuyệt đối chính xác. Chưởng giáo có thể phái người tới Lý gia trang kiểm chứng.”
Kiểm tra là đương nhiên, hiệu suất cũng khá cao.
Nhưng kết quả nhận được lại khiến Ôn Tâm Dư hoàn toàn tuyệt vọng.
Công tử nhà họ Lý không chết, chỉ sinh bệnh, nằm một thời gian.
Thiên Tú các cũng không có vị cô nương mà cô nàng nói, tất cả đều như bọt nước, không hề tồn tại.
Ôn Tâm Dư biết mình xong hẳn rồi.
Mình hoàn toàn rơi vào bẫy, một cái bẫy được thêu dệt tỉ mỉ.