Chương 925 Đánh cho sảng khoái 3
Tử Liêm vung lên, chém ra hai luồng liêm phong tử vong.
Đao này giáng xuống, Ninh Dạ hoàn toàn không lưu thủ.
Tử Lão thấy vậy không những không kinh ngạc mà còn lấy làm mừng: “Đến đúng lúc lắm!”
Ngũ Sát vân chuyển động, hóa thành ngọn lửa bát hoang tứ hải, quét về phía Ninh Dạ.
Lão lại thật sự ra tay với Ninh Dạ.
Đồng thời Lôi Trường Sinh cũng bổ ra một luồng Lưỡng Cực Kinh Lôi.
Hắn đã hận Ninh Dạ tới thấu xương, lần này ra tay cũng là dốc toàn lực, hoàn toàn không lưu thủ.
Phía sau Ninh Dạ xuất hiện một quyển thiên thư, chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển.
Hai luồng thần thông rơi vào Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển như rơi vào trong biển, biến mất vô tung.
Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển này là thần vật mà đám người Thanh Lâm, Ninh Dạ, Triệu Long Quang dốc toàn lực chế tạo ra, cũng rất xuất sắc, cho dù là thần thông của đại năng Niết Bàn cũng có thể triệt tiêu.
Đáng tiếc, không cách nào triệt tiêu tiên pháp.
Khoảnh khắc sau Tử Lão và Lôi Trường Sinh đã ra tay, trực tiếp dùng tiên thuật công kích.
Đương nhiên Ninh Dạ cũng không ngốc tới mức đứng cho bọn họ đánh, Quang Độn lóe lên, đẩu chuyển tinh di, đã nhanh chóng thay đổi phương hướng.
Niết Bàn ra tay là mênh mông cuồn cuộn, một đòn là cả phạm vi lớn, nhưng cho dù lớn thế nào đi nữa cũng không đánh vào sau lưng được. Ninh Dạ trực tiếp xuất hiện phía sau Lôi Trường Sinh, nhưng y còn chưa kịp xuất thủ, sau lưng Lôi Trường Sinh đã có một luồng tiên triều dâng lên.
Tu vi tới cấp độ của hắn thì ý động là pháp sinh, còn cần giơ tay nhấc chân niệm chú ngữ chỉ là để tiên pháp được thi triển có uy lực càng lớn, nhưng đối phó với Ninh Dạ thì ngược lại ý động pháp sinh lại càng hữu hiệu. Trong đầu Lôi Trường Sinh đã hiện lên cả trăm ngàn cảnh tra tấn giết chết Ninh Dạ, ngay cả lúc xuất thủ cũng nghĩ, ứng đối như vậy vừa nhanh vừa chuẩn vừa hung ác.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Quả nhiên vẫn phải chịu đòn!”
Nói xong một cái bóng sáng tối hiện lên, chính là Quang Ám Sát Chú của y, nhưng không phải để tấn công mà để ngăn cản.
Hai bên va chạm, Ninh Dạ đã bị cơn thủy triều tiên lực ép lui, trên người có mây mù quét qua, chính là Ngũ Sát vân, tạo thành một vòng bảo hộ cương sát, ngăn cản công kích của Lôi Trường Sinh.
“Quả thế!” Ánh mắt Tử Lão lóe sáng.
Trước đó hắn còn nghi ngờ Ninh Dạ dám ra tay trong tình huống này, chắc định lợi dụng Ngũ Sát vân, giờ xem ra không sai.
Tuy Tử Lão cho Ninh Dạ Ngũ Sát vân, nhưng hiển nhiên Ninh Dạ nắm giữ kém xa Tử Lão, mà trận chiến này Ninh Dạ muốn mượn chiến đấu dung hòa sở học của mình làm một, tiếp tục gia tăng.
Tu luyện chỉ là thăng cấp, chiến đấu mới là tiêu hóa.
Sau nhiều lần đại chiến, Ninh Dạ đã hiểu đạo lý này, cho nên càng không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Lúc này y dốc toàn lực xuất thủ, hào quang trắng đen lấp lóe, Ngũ Sát vân quét qua, Tử Liêm vung ra liêm quang đen nhánh, sắc bén vô song, giao chiến qua lại với hai vị Niết Bàn.
Lôi Trường Sinh cao giọng nói: “Ninh Dạ, ngươi còn mặt mũi gì mà dùng tiên pháp Hắc Bạch thần cung?”
“Có gì mà không có mặt mũi?” Ninh Dạ cười ha hả: “Nhưng ngươi cũng đừng tưởng ta không có Hắc Bạch thần cung là không được. Tốt xấu gì ta cũng là đệ tử của Thiên Cơ môn, hôm nay cho ngươi lĩnh giáo thủ đoạn của Thiên Cơ môn.”
Nói xong Ninh Dạ vung liêm đao, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là liêm quang.
Lôi Trường Sinh cười lạnh: “Trò vặt!”
Ánh sét bùng lên dữ dội, nổ ầm ầm lên những liêm quang kia. Chỉ thấy liêm quang bay ngược lại, không ngờ một luồng liêm quang cắt đứt sấm sét của Lôi Trường Sinh, chém lên cánh tay hắn. cánh tay Lôi Trường Sinh văng khỏi người như đậu hũ.
Lôi Trường Sinh cũng giật nảy mình, liêm quang này có uy lực lớn vậy à?
Đáng sợ hơn là liêm đao này không chỉ chém thân thể mà còn chém nguyên thần.
Lôi Trường Sinh cảm thấy nguyên thần của mình sắp bị Tử Liêm bổ ra rồi.
“Sao lại như vậy?” Lôi Trường Sinh kinh hãi hét lên.
Ninh Dạ xoay Tử Thần liêm: “Đoạn Long đài, trúng ắt bị trảm! Ngươi tưởng thần vật trong tay ta là đồ chơi chắc?”
“Ta nhổ vào!” Lôi Trường Sinh gầm lên điên cuồng, không ngờ nguyên thần sắp sụp đổ lại ngưng tụ về, ngay cả cánh tay biến mất cũng trở về.
Hắn cười ha hả: “Trúng ắt bị trảm cái chó gì, chỉ có thế mà thôi, ha ha ha!”
Bị vả mặt nhanh như vậy, cho dù Ninh Dạ mặt dày nhưng vẫn lúng túng: “Tu vi chênh lệch vẫn hơi lớn, không sao, chúng ta đi từ từ thôi. Vô trung sinh hữu, tạo hóa huyền kỳ!”
Nói tới tám chữ sau, Ninh Dạ chỉ lên không trung, Ngũ Sát vân trên bầu trời dồn dập hóa hình, biến thành từng quái vật sát vân lao về phía Lôi Trường Sinh.
Tử Lão hai mắt sáng bừng: “Vô Thiên thuật? Còn có thể khống chế sát vân của ta?”
“Lại thêm Vưu Chi Đống và một số đạo tắc ta lĩnh ngộ.” Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên, quan trọng nhất là ngươi không chống cự... Này, cho ta cơ hội phát huy cái.”