← Quay lại trang sách

Chương 926 Trước khi đi khỏi 1

Tử Lão: "..."

Vô Cực đạo khống chế tự nhiên, Tử Lão trải rộng Ngũ Sát vân ra, đối với Ninh Dạ mà nói, khoảng không gian sát vân này chính là đạo về tự nhiên của y, rất thích hợp để y mượn lực.

Đồng thời Tử Thần liêm lại vung lên, chém ra một đao hùng hồn.

Đao này thi triển, thiên địa u ám, chỉ thấy đao quang tung hoành, thiên hạ đều nằm dưới nhát chém này.

“Thiên Sát đao?” Lôi Trường Sinh kinh hãi.

Đao này chính là Thiên Sát đao, do chưa tới Vô Cấu, Lôi Trường Sinh cũng chưa luyện thành, nhưng lại xuất hiện trong tay Ninh Dạ.

Dùng Tử Thần liêm chém ra Thiên Sát đao, uy lực càng tăng cường, Lôi Trường Sinh kinh hãi phát hiện mình cũng không chắc có thể chống chọi lại đao này, đành lớn tiếng hô: “Đã nói ngươi đồng thời đối phó với cả hai cơ mà!”

Không ngờ câu này lại hữu hiệu thật.

Ninh Dạ ngẩn ra, cười nói: “Cũng đúng!”

Chỉ thấy đao quang đột nhiên tách làm hai, chia ra Tử Lão và Lôi Trường Sinh.

Phân chia uy lực như vậy, uy năng của Thiên Sát đao suy giảm nhiều.

Lôi Trường Sinh thi triển lôi mâu chống đỡ, đồng thời điện quang như rắn đánh về phía Ninh Dạ.

Hiện tại Ninh Dạ là công mạnh thủ yếu điển hình, không dám đối đầu trực tiếp với Lôi Trường Sinh, lại dùng Quang Độn né tránh. Nhưng ngay khi y xuất hiện ở một phía khác, một bộ sát khôi đột nhiên xuất hiện, xuất quyền đánh thẳng vào mặt y.

Quyền này đập bẹp đầu Ninh Dạ, lực lượng sát vân tràn vào, khiến đầu y nổ tung.

Cũng may Bất Diệt tuyền truyền vào, cái đầu Ninh Dạ nhanh chóng mọc lại. Có điều sắc mặt y trắng bệch, sợ hãi nhìn Tử Lão: “Ngươi định giết ta thật à?”

Tử Lão lạnh nhạt nói: “Đã động thủ, làm gì có chuyện đùa giỡn.”

“Nói hay lắm, là ta không đủ nghiêm túc!” Ninh Dạ nghiêm mặt.

Lại thi triển Thiên Sát đao, đao quang tung hoành, thật sự đại chiến với hai vị Niết Bàn.

Trận chiến này cũng khiến mọi người thật sự chứng kiến thực lực của Ninh Dạ.

Cho dù Lôi Trường Sinh và Tử Lão kiềm chế lẫn nhau, thế nhưng y vẫn có thể qua lại giữa hai vị đại năng, thi thoảng còn đánh ra công kích khiến cả Lôi Trường Sinh và Tử Lão đều kiêng kỵ, cũng khiến đám người Nguyên Mục Dã kinh hãi không thôi.

“Không ngờ hắn đã trưởng thành tới mức này.” Nguyên Mục Dã âm trầm nói.

Chỉ tính riêng biểu hiện của Ninh Dạ trong giờ phút này, Nguyên Mục Dã cũng biết mình không phải đối thủ của y.

Điều này khiến hắn cảm thấy không vui, nhưng cũng thở phào một tiếng.

Bị một kẻ có tiềm lực vô hạn khống chế, cũng dễ nghe hơn một chút!

Tâm trạng bất giác thay đổi.

Mọi người luôn thích đi theo cường giả, trước đây Ninh Dạ không đủ mạnh cho nên y có gây ra sóng gió cỡ nào cũng không có cường giả chịu theo.

Nhưng lần này Ninh Dạ thể hiện thực lực, khiến những người này thật sự tâm phục khẩu phục.

Ầm!

Lại một đòn cuồng bạo nổ ra, trong người Lôi Trường Sinh đột nhiên có ánh sáng bùng nổ.

Quang Phệ!

Lôi Trường Sinh kêu lên thảm thiết: “Ninh Dạ, ngươi không công bằng! Sao ngươi chỉ đánh lén mỗi mình ta!”

Ninh Dạ nhếch mép: “Ngươi bị điên à? Ta và Tử Lão chỉ luận bàn, với ngươi là tử chiến! Chịu chết đi!”

Thiên Sát đao giáng xuống với khí thế như muốn chém vỡ bầu trời.

Khoảnh khắc Ninh Dạ vung ra đao này, cuối cùng tinh khí thần của y cũng đạt tới đỉnh phong cực hạn.

Thời khắc này tất cả mọi lực lượng, ý chí đều truyền vào trong đó, ngưng tụ thành hào quang không gì địch nổi.

Khi chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Tử Lão cũng rung động.

Lão đã nhìn ra, đao này của Ninh Dạ đã tiến vào cảnh giới ‘có địch không ta’, khi y chém ra đao này đại biểu cho lý giải và vận dụng đối với tu vi của bản thân đã bước lên một bậc thang mới, nhưng đồng thời đây cũng là thời khắc quan trọng nhất của y.

Nếu lúc này có ai phá hoại, thế thì không chỉ đao này của Ninh Dạ thất bại, thậm chí cảm ngộ của Ninh Dạ, ý cảnh của Ninh Dạ đều bị ảnh hưởng, trong tình huống nghiêm trọng thậm chí phản ngược lại bản thân.

Mà lão chính là người có thể phá hoại đao này.

Vì đao này của Ninh Dạ không phải là nhắm vào lão.

Thời khắc đó, Tử Lão nghĩ tới rất nhiều điều.

Ninh Dạ tiến bộ quá nhanh.

Thực lực của Ninh Dạ cũng quá mạnh mẽ.

Y đang thoát khỏi khống chế của Mộc Khôi tông.

Nếu đây là một con heo, thế thì heo đã béo, đã đến lúc làm thịt!

Phá hoại đao này của y, khiến y bị phản ngược, sau đó giết y, đoạt lấy mọi thứ của y!

Trong đầu Tử Lão nhanh chóng lóe lên suy nghĩ này.

Lão biết đây là cách làm chính xác, là tối đa hóa lợi ích, lý trí của lão, lập trường của lão đều không có bất cứ lý do gì để phản đối chuyện này.

Nhưng nhìn đao kia chém xuống, Tử Lão lại không hề động thủ.

Thật kỳ lạ.

Khoảnh khắc này suy nghĩ và hành động của bản thân như chia lìa, rõ ràng lão nghĩ mình nên nhân cơ hội giết Ninh Dạ, nhưng khi ra tay lại là... Ngũ Sát thần khôi đồng thời xuất thủ, khóa kín Lôi Trường Sinh lại.