Chương 932 Mở rộng tấm lòng 2
Phong Đông Lâm nói: “Mộc Khôi tông đã biết việc này nhưng tạm thời còn chưa có hành động gì, có lẽ cũng đang suy nghĩ xem nên lợi dụng tin tức này ra sao để thu lợi.”
“Ừm, chắc vậy.” Ninh Dạ nói.
Mộc Khôi tông đã trở lại mà tin tức vẫn chưa lan truyền, có lẽ bản thân giới cao tầng của Mộc Khôi tông cũng đang thảo luận xem nên làm sao để tối đa hóa lợi ích từ tin tức này.
Phong Đông Lâm thấy Ninh Dạ không bị lay động bèn nói không nhanh không chậm: “Ta biết ngươi có thâm thù đại hận với Hắc Bạch thần cung, nhưng Nhạc Tâm Thiện đã bị hạ ngục, kẻ gây tội sắp sửa đền tội. Dẫu sao Hắc Bạch thần cung cũng là môn phái truyền nghề cho ngươi, tiên phái vạn năm không thể sụp đổ như vậy được!”
Ninh Dạ lấy làm lạ nhìn hắn: “Ngươi lại muốn ta cứu Hắc Bạch thần cung?”
“Đúng!” Phong Đông Lâm nói: “Trong tình hình hiện tại, chỉ có ngươi mới cứu được.”
Ninh Dạ cười nói: “Ngươi để mắt tới ta quá rồi.”
Phong Đông Lâm lại lắc đầu: “Đây là sự thật. Tuy bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Vô Cấu, nhưng có Thiên Cơ điện trên tay; Thiên Cơ, Tăng Hiển Sơn đều là thủ hạ của ngươi, cũng bằng nửa cái Hắc Bạch thần cung rồi.”
Ồ?
Thực lực của ta đã mạnh đến vậy rồi sao? Bản thân ta còn không chú ý.
Ninh Dạ không nói câu gì, chỉ nhìn Phong Đông Lâm.
Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Mấu chốt nhất là ngươi có thể nói chuyện với Mộc Khôi tông.”
“Hả?”
Phong Đông Lâm nói: “Chỉ cần ngươi muốn, ngươi hoàn toàn có thể nghĩ cách phục kích Mộc Khôi tông, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, sau đó bắt giữ một số nhân vật quan trọng của họ, như Tử Lão. Tiếp đó lại dùng những người này làm con tin, ép họ phát thề không được nói ra chuyện này.”
“Còn Vạn Hoa cốc thì sao?” Ninh Dạ hỏi.
“Nữ nhân kia là Lâm Lang Thiên đúng không?” Phong Đông Lâm hỏi ngược lại.
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Thế mà ngươi cũng đoán ra?”
Phong Đông Lâm cười đau thương: “Tính cách mấy con mụ Niết Bàn ở Vạn Hoa cốc ra sao, chúng ta hiểu rất rõ. Đám người ấy không làm việc không công cho người khác như vậy, càng không để mặc ngươi khống chế. Mà trong cảnh giới Vô Cấu chỉ có một người có thể phá được thủ pháp Lưỡng Nghi Bí Tàng của Hắc Bạch thần cung ta, chính là Lâm Lang Thiên. Tuy cô nàng này là Vô Cấu, nhưng cũng giống ngươi và Tử Lão, đều là thiên tài có thể giết người trên cảnh giới mình.”
Ninh Dạ vui vẻ: “Trong mắt ta cô nàng này đáng yếu lắm.”
Phong Đông Lâm nói: “Tuy Lâm Lang Thiên là thiên tài nhưng kiến thức kém, chắc chắn không nhận ra bí mật trong chuyện này, cho dù có nhìn ra ngươi cũng có thể làm cho cô ta không nói câu nào. Quan trọng thương nhất là Mộc Khôi tông, chủ... Ninh đệ, chỉ ngươi mới làm được thôi.”
“Cho ta lý do.” Ninh Dạ hờ hững hỏi: “Dựa vào đâu mà ta phải bỏ qua cho kẻ thù hủy diệt Thiên Cơ môn năm xưa?”
Hiển nhiên Phong Đông Lâm đã nghĩ cách thuyết phục từ trước: “Vân Tuyệt môn chính là Thiên Cơ môn tương lai đúng không?”
Sắc mặt Ninh Dạ trầm xuống: “Đây không phải chuyện ngươi có thể đoán được. Sư thúc, là ngài nói ra à?”
Bên cạnh đã xuất hiện thân hình Cừu Bất Quân.
Gương mặt già nua mỉm cười: “Dẫu sao bây giờ hắn cũng là người mình, cần biết chút chuyện.”
“Nhưng trong lòng cái gã người mình này đâu có hướng về chúng ta.”
Cừu Bất Quân thở dài một tiếng: “Thế nhưng ta lại ủng hộ suy nghĩ của hắn.”
Hả?
Ninh Dạ ngẩn người nhìn về phía Cừu Bất Quân.
Cừu Bất Quân thở dài: “Thật ra ngươi cũng vậy mà? Ngươi bảo Thư Vô Ninh quản lý Vân Tuyệt môn, thậm chí công khai thể hiện mình sẽ không trở thành môn chủ... Ngươi có mục tiêu của ngươi, trong quá trình theo đuổi mục tiêu này, phục hưng Thiên Cơ môn đã không còn quan trọng, đúng không?”
Ninh Dạ bỗng im lặng.
Y suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thiên Cơ môn sẽ phục hưng, nhưng sẽ không trở thành Thiên Cơ môn chấn động vạn cổ năm xưa!”
“Đúng vậy!” Cừu Bất Quân gật đầu: “Có lúc cường đại cũng là tội lỗi. Tiên nhân làm ác không phải vì tính cách vốn là ác mà vì cường đại nên không ai khống chế được. Thiên Cơ môn cũng vậy, cửu đại môn phái cũng thế cả thôi, đều vì mạnh mà làm ác. Chẳng phải chính vì vậy ngươi mới hy vọng ngăn cách tiên phàm? Để tiên nhân về tiên nhân, phàm nhân về phàm nhân?
“Đúng!” Ninh Dạ gật đầu; “Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới việc bỏ qua cho Hắc Bạch thần cung?”
“Không liên quan gì. Nhưng một khi nhảy khỏi mức độ ân oán để quan sát lại chuyện này, sẽ cảm thấy ân oán như phù du, chỉ đến vậy mà thôi. Có lẽ ta lớn tuổi rồi, tâm trạng tang thương, cũng có thể vì đã báo được gần hết mối thù nên cảm thấy cứ chấp nhất vào ân oán đúng là vô nghĩa... Lần này Mộc Khôi tông tập kích đã chết rất nhiều người. Phần lớn bọn họ xưa nay chưa từng đắc tội với ngươi, cũng có một số người còn tạo phúc cho bách tính.”