Chương 931 Mở rộng tấm lòng 1
..."
Hóa ra chuyện tượng Thánh Nhân là do “đại năng thượng cổ tạo nên” vốn chỉ là bịa đặt, rất nhiều thứ là hàng ngoại lai.
Vệ Xuân Nguyên nói: “Thế nhưng nguyên thần quý giá nhất lại âm thầm rơi vào tay Hắc Bạch thần cung ta, không ai biết chuyện này. Lúc đó để che giấu bí mật, thậm chí bản phái phải trả giá bằng tính mạng một vị đại năng Niết Bàn, cuối cùng dùng quái vật ngọn lửa mà mình được chia để chứa đựng hắn.”
Ninh Dạ nói: “Bí mật về nguyên thần của cảnh giới thứ bảy trở lên, chẳng trách...”
“Không chỉ có thế.” Hà Sinh Mặc lại thở dài: “Trước khi vẫn lạc người này từng nói, chỉ cần chúng ta tha cho hắn không chết, hắn có thể hỗ trợ chúng ta khôi phục lại thiên đạo đã bị phá nát.”
“Cái gì?” Mọi người lại chấn động.
Người này còn có năng lực khôi phục Thiên Đạo bi?
Chẳng trách bí mật này không thể tiết lộ.
Huyết Quỳ Tử, Vạn Thương Sinh chẳng qua chỉ là đắc tội với một nhóm người trong các phái, dẫu sao cũng còn đường cứu vãn. Thế nhưng quái vật ngọn lửa này lại liên quan tới quá nhiều chuyện hệ trọng, thậm chí ảnh hưởng tới tiền đồ của toàn bộ Trường Thanh tiên giới.
Nhưng Hắc Bạch thần cung lại vì lợi ích riêng của bản thân mà giấu giếm hắn.
Lần này nếu không phải vì Mộc Khôi tông tấn công, lại mang tâm lý cầu may đem ra sử dụng, chỉ e tới cuối cùng bí mật này vẫn không bị phát hiện.
Hà Sinh Mặc cũng biết hành động này rất quá đáng, bèn giải thích: “Thật ra không phải chúng ta ích kỷ mà là người này mạnh tới quá mức, để hắn sống thì đến lúc hắn khôi phục nguyên khí, chúng ta cũng chẳng may mắn thoát được. Mà hắn chỉ đi lạc tới đây, căn bản không thể nào khôi phục Thiên Đạo bi, chúng ta không tin lời hắn, chẳng thà nhốt nguyên thần lại, tìm kiếm bí mật của hắn.”
“Có tra ra điều gì không?” Phong Đông Lâm không nhịn được hỏi.
Hà Sinh Mặc cười nói: “Ngươi cho rằng những pháp thuật huyền diệu trong thần cung bắt nguồn từ đâu?”
Sặc...
Vạn Thương Sinh nói: “Nhưng dẫu sao tu vi cường giả đó cũng quá mạnh, căn cơ đạo tắc hùng hồn, cho dù thực lực của chúng ta cũng khó mà hiểu thấu, phải không ngừng tăng cường bản thân mới thấy được bầu trời lớn hơn.”
Nói xong Vệ Xuân Nguyên cũng thở dài.
Kho báu ngay ở đó nhưng thực lực bản thân không đủ, cho nên không cách nào khám phá.
Nguyên thần của cảnh giới thứ bảy trở lên, nói cách khác cho dù có tới cảnh giới thứ sáu cũng khó mà phá giải được tất cả bí mật.
Nhưng cho dù không phá giải được, Hắc Bạch thần cung cũng không muốn lấy ra cho mọi người, chẳng thà lãng phí của trời cũng phải giấu giếm.
Bây giờ thì hay rồi, chưa hưởng thụ được bao nhiêu lợi ích thì bí mật đã sắp bị vạch trần.
Huyết Quỳ Tử, Vạn Thương Sinh lại thêm bí mật về nguyên thần của quái vật ngọn lửa này, chỉ trong chốc lát Hắc Bạch thần cung đã trở thành cái đích chung của mọi người.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt mọi người đồng thời quay sang phía Ninh Dạ, khiến Ninh Dạ cũng thấy khó hiểu.
Các ngươi nhìn ta làm gì?
Thiên Tú phong.
Vụ Hóa Thiên Hải.
Đây là địa điểm linh khí hội tụ trên Cửu Cung sơn, Ninh Dạ đã vô số lần định tới nơi này tu hành, nhưng do đủ loại nguyên nhân mà bỏ qua.
Bây giờ y có thể tùy tiện tới, nhưng lại chẳng cần.
Đạo cảnh Tuyền Cơ còn tốt hơn nơi này cả trăm lần.
Giờ phút này Ninh Dạ đang đả tọa ở sâu trong Vụ Hoa Thiên hải.
Một mình ngồi đó, linh khí mờ mịt.
Chẳng qua không phải Ninh Dạ đang tu hành mà đang suy nghĩ.
Sau khi rời khỏi không gian huyền ảo kia, Ninh Dạ tĩnh tọa suy tư tại đây.
Thật ra cũng là tiêu hóa thu hoạch của bản thân.
Thời khắc này y đang suy tư, linh vụ phía xa vén ra, một người bay tới.
Ra là Phong Đông Lâm.
Hắn đi tới bên cạnh Ninh Dạ, ngồi xếp bằng xuống rồi cung kính nói: “chủ nhân.”
Ninh Dạ mở mắt, liếc nhìn hắn: “Ở nơi này không cần khách khí như vậy, có gì thì nói thẳng đi.”
Phong Đông Lâm bất đắc dĩ nói: “Chuyện chưởng giáo dặn dò lúc trước, ngươi nghĩ thế nào?”
Khóe miệng Ninh Dạ nở nụ cười châm chọc: “Sao nào? Vẫn còn lo cho an nguy của Hắc Bạch thần cung?”
Tuy Ninh Dạ đã dùng Tẩy Tâm trì khống chế hắn, nhưng công năng của Tẩy Tâm trì không đủ, quan trọng nhất là Ninh Dạ cũng hứa hẹn không tẩy hết thần trí của hắn, vì vậy tư duy tình cảm của Phong Đông Lâm vẫn là của bản thân, chẳng qua hắn không thể làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại tới lợi ích của Ninh Dạ, bằng không cấm chế xâm lấn, sẽ biến thành tẩy não thật sự.
Có thể nói mỗi lần có ý định gây bất lợi cho Ninh Dạ là tự động tẩy não một lần.
Phương thức cưỡng bức như vậy khiến đám người Phong Đông Lâm, Trương Liệt Cuồng không thể không từ bỏ ý định kháng cự để tránh bị tẩy não.
Nhưng không đối phó với Ninh Dạ không có nghĩa là không thể có suy nghĩ riêng của mình.