Chương 934 Thần Cơ Thư Sinh 1
“Đáng tiếc, mãi về sau ngươi mới hiểu.” Thần Cơ Thư Sinh cười nói.
Nhạc Tâm Thiện không nhịn được lao tới tóm lấy cửa lao: “Tiền bối, ngài biết Cừu Bất Quân là người của Ninh Dạ, sao không nhắc nhở chúng ta?”
Thần Cơ Thư Sinh xem sách, không buồn ngẩng đầu lên nói: “Năm xưa ta cũng chỉ thấy một ông lão đi tới, dùng Thiên Cơ điện lấy đồ đi, ta có biết tên hắn đâu, cũng có biết Ninh Dạ là ai đâu. Hơn nữa ta chỉ là một tù nhân, Hắc Bạch thần cung tồn vong thế nào thì liên quan gì tới ta? Nói ra... là tự tìm đường chết à?”
“Ngươi!” Nhạc Tâm Thiện cực kỳ uất ức: “Ngươi cũng từng là người của Hắc Bạch thần cung mà!”
“Sai lầm của ta năm xưa, đang dùng tự do cả đời để bù đắp lại, không nợ Hắc Bạch thần cung cái gì. Ngược lại là Hắc Bạch thần cung nợ ta, chưa bao giờ bồi thường. Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ không chứng minh điều gì cho ngươi. Ta chỉ muốn lặng lẽ sống nốt quãng đời còn lại trong nhà lao này.”
“Không ngờ Thần Cơ Thư Sinh lại là một người có cái nhìn khoáng đạt như vậy.”
Ngoài cửa lao có một giọng nói vang lên.
Nhạc Tâm Thiện run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ninh Dạ ung dung đi vào.
Sau lưng y chính là Phong Đông Lâm và Cừu Bất Quân.
Phong Đông Lâm vẻ mặt xấu hổ nói với Nhạc Tâm Thiện: “Xin lỗi, Nhạc huynh.”
Nghe hắn nói vậy, Nhạc Tâm Thiện bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Ta biết... Không thể trách ngươi được... Ngươi cũng không tự chủ được.”
“Ha ha, Chấp Tử Chi Thủ năm xưa dẫn dắt thiên hạ, oai phong lẫm liệt, không ngờ cũng có lúc thấu hiểu tình người như vậy.” Ninh Dạ cười nói: “Sư thúc, ngài xem, người rơi xuống đáy sẽ thành khiêm tốn. Năm xưa trên đại điện, đại điện chủ tra án, khí thế bừng bừng, nhất ngôn cửu đỉnh, có thấy vẻ cảm thông như bây giờ đâu.”
Cừu Bất Quân cũng cười nói: ” Đúng vậy, năm xưa ngươi tính toán bày mưu cho Hắc Bạch thần cung, Nhạc đại điện chủ có chuyện không vừa ý là đẩy tội lỗi lên đầu ngươi, lúc đó có như bây giờ đâu.”
“Ngươi!” Nhạc Tâm Thiện hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng rồi hừ một tiếng nói: “Đúng, người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Năm đó ta là Chấp Tử Chi Thủ, nhưng bây giờ chỉ là quân cờ trong tay Ninh Dạ ngươi. Ngươi giỏi lắm, ngươi độc ác lắm, ngươi lợi hại lắm! Nhập môn không quá ba mươi năm mà có thể ngửa tay thành mây lật tay thành mưa, cả tu vi tính toán của ngươi đều cao tới kinh người. Nhạc Tâm Thiện ta bái phục! Ninh Dạ, bây giờ rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Ninh Dạ nhìn hắn, nói: “Ta không tới tìm ngươi.”
Nói xong y nhìn sang phía Thần Cơ Thư Sinh.
Thần Cơ Thư Sinh cực kỳ hứng thú quan sát y: “Ngươi chính là Ninh Dạ? Thời gian vừa rồi nghe được rất nhiều chuyện liên quan tới ngươi, không ngờ lại là một chàng trai trẻ trung tuấn tú như vậy. Không tính tu vi, chỉ riêng gương mặt này chắc đã khiến vô số thiếu nữ đắm đuối rồi nhỉ?”
Ninh Dạ cười nói: “Nghe nói năm xưa Thần Cơ Thư Sinh cũng là nhân vật phong lưu nổi danh thiên hạ, đương nhiên cũng tốt hơn vị Vạn Thương Sinh kia không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ ép buộc mà chuyên nắm bắt trái tim mỹ nhân. Còn ta, tiếc thay cho gương mặt này, hầu như chẳng mấy khi để nó phát huy tác dụng.”
Thần Cơ Thư Sinh bèn nói: “Lòng báo thù thiêu đốt thần trí ngươi, trong lòng ngươi có hận thù, đương nhiên không có tình yêu. Mà không ngờ ngươi còn có đạo lữ, e là cũng phải chịu đựng ngươi.”
Ninh Dạ không ngờ hắn lại nói vậy, ngẩn người trong chốc lát, suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy có lẽ hắn nói có lý.
Tính cách Trì Vãn Ngưng thích yên tĩnh, Công Tôn Điệp thì tính cách hiếu động, hai cô bé này đều có mục tiêu của mình, nhưng thật ra mấy năm nay luôn vì Ninh Dạ mà bỏ qua chuyện của mình, phối hợp với y. Chẳng qua xưa nay không nói, bản thân lại quên mất cảm thụ của bọn họ.
Ngược lại Thần Cơ Thư Sinh nhắc tới như vậy, Ninh Dạ lẩm bẩm: “Ngươi nói rất đúng, mấy năm qua đã khiến bọn họ ấm ức rồi.”
“Bọn họ?” Thần Cơ Thư Sinh cũng nổi hứng thú: “Chẳng trách gương mặt ngươi mang dấu đào hoa, tam hoa cao chiếu, hóa ra là thế.”
Ninh Dạ định nói ta chỉ có hai đóa hoa, nhưng vô thức nhớ tới Lâm Lang Thiên, lại không nói được thành câu.
Vấn đề là y thật sự không định quyến rũ cô, nhưng nghe giọng điệu của Thần Cơ Thư Sinh, có vẻ như không tránh được vận đào hoa này rồi.
Y bật thốt lên: “Bản lĩnh nhìn đào hoa của ngươi có chuẩn không?”
Thần Cơ Thư Sinh bèn nói: “Không phải ngươi tới để hỏi ta chuyện này đấy chứ?”
Đương nhiên Ninh Dạ đến đây không phải để hỏi điều này.
Lúc này y ngừng nói, tiện tay phóng ra một luồng khói che đậy ngũ giác của Nhạc Tâm Thiện.
Bấy giờ mới nói: “Ta nghe nói năm xưa Thần Cơ Thư Sinh ngộ sát một người của Hắc Bạch thần cung nên mới tự trách, cam tâm chịu trói?”