Chương 935 Thần Cơ Thư Sinh 2
Sắc mặt Thần Cơ Thư Sinh trầm xuống: “Nếu đã biết rồi thì sao phải hỏi?”
Thần Cơ Thư Sinh ngồi tù là vì năm xưa hắn ngộ sát sư phụ của mình, cũng là đạo lữ của mình.
Tình yêu sư đồ, trong thời đại này là tối kỵ.
Mà đồ đệ giết sư phụ, càng là tối kỵ trong tối kỵ.
Thần Cơ Thư Sinh phạm nhiều đại kỵ, chẳng trách lại thành tội nhân.
Ninh Dạ lại nói: “Nhưng theo ta được biết, chuyện năm xưa ngươi cũng bị người khác hãm hại.”
Thần Cơ Thư Sinh hừ một tiếng nói: “Cái này không cần ngươi nhắc, ta biết kẻ hãm hại ta là ai, nhưng ta đã làm thì vẫn là đã làm, đương nhiên phải chịu phạt.”
“Nhưng ngươi không định giải quyết kẻ hãm hại ngươi ư?” Ninh Dạ cười nói.
Thần Cơ Thư Sinh cả giận nói: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, định dùng mấy lời này để bắt ta nghe lệnh chắc? Ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa. Ta tự nguyện ngồi tù, dùng tự do cả đời để gột rửa tội nghiệt, không cần ngươi dạy ta làm việc ra sao.”
Ninh Dạ ung dung nói: “Thứ nhất, ta chưa từng nói muốn ngươi làm việc cho ta, ngươi cả nghĩ quá rồi. Thứ hai, nếu ngươi đã biết ta là chủ nhân của Thiên Cơ điện thì nên biết có một số việc cho dù ngươi không nói thì ta cũng biết. Ngươi tự nguyện ngồi tù, chắc không đơn giản như lời ngươi nói nhỉ?”
Thần Cơ Thư Sinh biến sắc.
Ninh Dạ đã nhìn nhà tù xung quanh: “Khu vực Thiên Lao, âm khí nặng nề, lại là vị trí yên tĩnh không bị quấy rối. Tu âm thi khí ở nơi này cũng là lựa chọn không tệ.”
Thần Cơ Thư Sinh tức giận nói: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? m thi khí là bí pháp của Mộc Khôi tông, ngươi định vu khống ta là người của Mộc Khôi tông?”
“Đương nhiên ngươi không phải người của Mộc Khôi tông, nhưng không phải người của Mộc Khôi tông thì không biết âm thi khí chắc? Bí pháp trong thiên hạ truyền đi truyền lại, liệu có bao nhiêu bí mật còn giữ được?” Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Nhưng suy nghĩ mượn âm thi khí phục sinh đạo lữ yêu quý của mình thì đúng là kỳ quái, dùng cách nói của quê nhà ta, chẳng lẽ ngươi là loại ái tử thi?”
“Câm miệng!” Thần Cơ Thư Sinh đột nhiên gầm thét, gương mặt hiền lành nho nhã bỗng trở nên dữ tợn khủng khiếp.
“Suỵt!” Ninh Dạ giơ ngón tay lên mép, làm dấu im lặng: “Hà Sinh Mặc biết mục đích của ngươi, có lẽ đây là nguyên nhân các ngươi có thể bình an vô sự. Nhưng hắn cũng biết ngươi không làm được.”
“Ta cũng không nghĩ sẽ làm được!” Thần Cơ Thư Sinh run rẩy nói: “Ta không muốn phục sinh nàng, ta chỉ muốn... chỉ muốn ngắm nàng một chút... ngắm nàng thêm một chút... Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu đâu!”
Giọng nói của hắn nhỏ dần, trở nên u oán thê lương.
Ninh Dạ đồng cảm nói: “Ta hiểu, đây là một loại chấp niệm. Mỗi người đều có chấp niệm mà mình muốn hoàn thành, thật ra có làm được hay không cũng không quan trọng, quan trọng đó là mục tiêu của chúng ta.”
Thần Cơ Thư Sinh không ngờ Ninh Dạ lại hiểu được tâm tư của mình, hắn nhìn Ninh Dạ: “Đúng rồi, ngươi cũng có chấp niệm của bản thân. Ngươi muốn đối phó với Hắc Bạch thần cung?”
“Đó là chuyện đã qua rồi.” Ninh Dạ trả lời: “Ta vừa đáp ứng với bọn Phong điện chủ sẽ bảo vệ Hắc Bạch thần cung.”
“Bảo vệ Hắc Bạch thần cung?” Thần Cơ Thư Sinh khó hiểu.
“Ừ. Hắc Bạch thần cung gặp đại nạn rồi.” Ninh Dạ nói: “Tới tìm ngươi cũng là để nói cho ngươi biết chuyện này. Ta không định uy hiếp ngươi, nhưng Hắc Bạch thần cung gặp nguy hiểm, e là ngươi có muốn yên ổn ngồi tù ở đây cũng không được?”
“Ngươi nói thật không?” Thần Cơ Thư Sinh hung ác hỏi.
Cả đời này của hắn không còn chuyện gì, chỉ muốn lợi dụng âm khí ở Thiên Lao ngưng tụ âm nguyên, có thể giữ được một chút âm hồn của người yêu, quấn quít với nàng.
Nói là ái tử thi thì không thích hợp, nói là lưu luyến với tình cảm trong mộng thì chính xác hơn.
Nhưng nếu Hắc Bạch thần cung có chuyện, Thiên Lao cũng gặp nguy, hắn muốn ngoan ngoãn ngồi tù cũng không được.
Ninh Dạ đã thuật lại chuyện tiên nhân ngoại giới.
Sau khi nghe xong, Thần Cơ Thư Sinh hừ một tiếng: “Nói đi nói lại, chuyện này vẫn là ngươi gây ra.”
“Đúng, nhưng thế thì đã sao?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Ta nắm đại thế, vận mệnh của giun dế không nằm trong suy nghĩ của ta.”
“Ngươi nói ta là giun dế?” Khí thế của Thần Cơ Thư Sinh bùng lên.
“Ngươi cam tâm chịu trói, ngồi trong lao tù, không uy không quyền gì bên ngoài, cho dù có tu vi Niết Bàn nhưng chẳng có lực ảnh hưởng gì, khác nào giun dế? Chẳng lẽ ta làm chuyện gì cũng phải bàn bạc với tù nhân dưới lòng đất như ngươi hay sao?”
Thần Cơ Thư Sinh bị y phản bác tới mức á khẩu, cả giận nói: “Ngươi định khích ta làm việc cho ngươi?”
“Ta nói rồi, ngươi có nghe ta hay không ta cũng không để ý. Thiên Lao gặp nguy hiểm là ngươi phải để ý, nếu nơi này gặp nạn, bất luận ta có lên tiếng hay không, ngươi cũng xuất thủ.”