Chương 942 Phiền phức kèm theo 3
Có rất nhiều yêu quái có tính dâm, thậm chí chủ động yêu cầu loại người như Vạn Thương Sinh.
Vì vậy Vạn Thương Sinh nhanh chóng phát hiện mình không tìm được niềm vui trong Thái Âm môn, ngược lại khéo còn thành niềm vui của kẻ khác, lập tức chạy trốn.
Long Dương phủ lại khác.
Long Dương phủ là môn phái có số lượng tu tiên giả nhiều nhất, hơn nữa để mở rộng nên ngưỡng cửa rất thấp.
Số lượng người đông đảo, đương nhiên cũng nhiều mỹ nữ.
Vì vậy Vạn Thương Sinh gây rất nhiều tội nghiệt trong Long Dương phủ, mức độ gây tội chắc chỉ dưới ở Vạn Hoa cốc.
Nhưng Long Dương phủ là môn phái mới gia nhập liên minh, địa vị trong bốn môn phái liên minh là thấp nhất, lại thêm trận chiến ở Hàn Cực bí cảnh khiến bọn họ tổn thất nặng nề, cho dù Hắc Bạch thần cung tổn thất hai vị Niết Bàn, thế lực vẫn mạnh hơn bọn họ.
Vì vậy Hắc Bạch thần cung không lo nhất lại là Long Dương phủ.
Nhưng Ninh Dạ không nghĩ như vậy.
Y biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, vì vậy miệng hơi nhúc nhích, lại trực tiếp truyền âm cho Vân Hải Sơn Nhân.
Vân Hải Sơn Nhân nghe vậy ngạc nhiên, cuối cùng nói: “Ta hiểu rồi, nếu vậy ta sẽ về bẩm báo. Nhưng Huyết Quỳ Tử...”
Năm xưa Huyết Quỳ Tử cũng gây không ít sát nghiệt ở Long Dương phủ.
Ninh Dạ nói: “Biết đâu là đủ mới thấy hạnh phúc.”
Vân Hải Sơn Nhân cười bồi: “Nói đúng lắm, nói đúng lắm.”
Sau đó hắn im lặng.
Thấy Vân Hải Sơn Nhân không nói gì nữa, Ninh Dạ hỏi: “Nói vậy là mọi người không còn vấn đề gì chứ?”
Hồng Vân Lão Tổ hừ một tiếng nói: “Ninh Dạ, ngươi không coi người khác ra gì à? Sao nào? Hạo Thiên môn ta không đáng được đặt trong mắt Ninh Dạ ngươi?”
Ninh Dạ cười nói: “Hồng Vân Lão Tổ, không phải ta không đặt Hạo Thiên môn trong mắt, mà là chuyện Huyết Quỳ Tử ta không cần bàn với ngươi.”
“Hả? Thế ngươi muốn bàn với ai?” Hồng Vân Lão Tổ cao giọng nói.
“Đương nhiên là bàn với ta.” Bên ngoài đã có một giọng nói vang lên.
Theo giọng nói này, trên đại điện đã có một người xuất hiện.
Đông Đỉnh Tăng Hiển Sơn.
“Sư thúc!” Hồng Vân Lão Tổ vội vàng đứng đậy thi lễ, ngay cả Vô Mục Thiên Yêu và Vân Hải Sơn Nhân cũng vội vàng hàng lễ.
Tăng Hiển Sơn dửng dưng xua tay: “Trước khi các ngươi tới ta đã bàn chuyện Huyết Quỳ Tử với Ninh Dạ và Hà Sinh Mặc. Hắc Bạch thần cung sẽ bồi thường việc này, các ngươi không cần lo nghĩ.”
“Bồi thường?” Hồng Vân Lão Tổ ngạc nhiên: “Sư thúc, năm xưa Huyết Quỳ Tử đã giết không ít người của bản môn mà!”
Tăng Hiển Sơn trừng mắt: “Ta không biết à? Ta cần ngươi nhắc hay sao? Nhưng đó là chuyện đã qua, người chết không thể phục sinh, đều là người mình, sao phải tính toán chi ly. Hơn nữa ta đã nói rồi, Hắc Bạch thần cung đã bồi thường.”
Mẹ nó!
Bồi thường gì đó đều rơi vào tay ngươi hả? Hồng Vân Lão Tổ thầm mắng.
Nhưng hắn là Niết Bàn, là đại năng, đại năng nhận hối lộ, thiên kinh địa nghĩa.
Đừng nói Hồng Vân Lão Tổ không làm gì được, kể cả chưởng giáo Thịnh Thiên Liễu cũng không làm gì được hắn.
Thật ra Ninh Dạ cũng chẳng còn cách nào. Y không nắm được nhược điểm nào của Hạo Thiên môn, đành phải lôi Tăng Hiển Sơn ra gánh tội.
Cùng lắm sau này cho hắn một chút bảo vật, để hắn trở về bàn giao.
“Thế... thế còn Vạn Thương Sinh thì sao?” Hồng Vân vẫn không cam lòng.
Năm xưa Vạn Thương Sinh cũng gây không ít tội nghiệt trong Hạo Thiên môn.
Tăng Hiển Sơn cả giận nói: “Đã bảo ngươi đừng hỏi nhiều cơ mà? Ngươi còn cố hỏi? Chuyện này sau sẽ có câu trả lời!”
Hắn dùng thân phận chèn ép, Hồng Vân Lão Tổ cũng chẳng có cách nào, đành hung hăng trừng mắt với Ninh Dạ một cái.
Muốn hỏi lão nhân gia bao giờ ngài về Hạo Thiên môn, nhưng xét tới tính khí nóng nảy của lão già này, chắc là lại bị quát mắng, không chừng còn bị đánh, hắn cũng không dám hỏi nhiều, đành hất ống tay áo, đứng thẳng dậy nói: “Nếu vậy sư điệt xin trở lại trả lời cho chưởng giáo.”
Hắn cũng nổi nóng, không chờ Tăng Hiển Sơn lên tiếng mà cứ thế bỏ đi.
Thấy hắn đi khỏi, Ninh Dạ nhìn Vô Mục Thiên Yêu.
Vô Mục Thiên Yêu cười khổ: “Nếu thế bản yêu đành phải trở lại trả lời môn chủ. Vân Hải, ngươi thì sao?”
Vân Hải Sơn Nhân cười hì hì: “Ta còn muốn ở lại vài ngày.”
Vô Mục Thiên Yêu hừ một tiếng không nói gì mà trực tiếp hóa thành một vệt sáng bay khỏi.
Thấy bọn họ đi cả rồi, Ninh Dạ mới thở phào một tiếng nói: ” Người đâu, dẫn Sơn Nhân tới khách điện nghỉ ngơi.”
Tự có đệ tử dẫn Vân Hải Sơn Nhân đi.
Cuối cùng trên đại điện cũng trở lại yên tĩnh.
Ninh Dạ im lặng suy tư.
Tăng Hiển Sơn cũng ngồi đó không nói một lời.
Khoảnh khắc này tình hình bỗng trở nên quỷ dị.
Lát sau Ninh Dạ đột nhiên nói: “Nếu đã đến rồi, có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, sao phải giấu giấu giếm giếm.”
Sau lời nói này, dưới điện đã xuất hiện một người.