← Quay lại trang sách

Chương 943 Kéo dài thời gian 1

Chính là Vạn Thương Sinh.

Sắc mặt hắn rất khó coi, trực tiếp nói: “Có phải ngươi đã đáp ứng với Vân Hải sẽ giao lão phu ra? Dùng cái đầu của lão phu để đổi lại bình an cho Hắc Bạch thần cung?”

Vạn Thương Sinh hiểu rất rõ tình huống hiện tại.

Thân phận của hai người bọn họ vốn là phiền phức, nhưng cũng không phải phiền phức. Thế nhưng chốt là ở chỗ nếu chỉ là chuyện hai người bọn họ thì Hắc Bạch thần cung còn có thể gánh vác được. Chính vì vậy khi Mộc Khôi tông đánh tới Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh mới ra tay. Đối với bọn họ mà nói, làm vậy sẽ có phiền phức nhưng không tới mức không thể ứng phó.

Vấn đề xuất hiện ở chuyện của thiên nhân.

Chuyện thiên nhân có thể lan truyền bất cứ lúc nào, mà một khi nó đồn ra, Hắc Bạch thần cung chắc chắn sẽ gặp nguy.

Trong tình huống như vậy, Hắc Bạch thần cung tuyệt đối không thể để quan hệ với các đồng minh có vấn đề, nếu giải quyết quá cứng rắn, rất có thể kết quả sẽ bị mọi người tổng công kích.

Chính vì vậy Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh đều đoán được, trong tình huống trước mắt, rất có thể Hắc Bạch thần cung sẽ chặt tay tìm đường sống, giao Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh ra để tự vệ.

Nhưng chuyện tới nước này, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác. Rời khỏi Hắc Bạch thần cung thì bọn họ đi đâu được?

Vì vậy hy vọng duy nhất của bọn họ là sau khi mất hai vị cường giả Niết Bàn, Hắc Bạch thần cung sẽ xem xét vấn đề chiến lực, không vứt bỏ bọn họ.

Nhưng sau khi Ninh Dạ bàn luận với Vân Hải, Vạn Thương Sinh lại thấy không còn hy vọng.

Hắn phát hiện cách làm của Ninh Dạ rất có thể là bảo vệ Huyết Quỳ Tử mà vứt bỏ mình.

Mẹ nó!

Sao lại như vậy?

Sao lại là vứt bỏ mình?

Rõ ràng là Huyết Quỳ Tử đắc tội với nhiều người hơn mà!

Tốt xấu gì mình còn không đắc tội với Thái Âm môn, Huyết Quỳ Tử lại là đắc tội với toàn bộ các đại phái.

Hắn thầm phẫn nộ, khó mà tự kiềm chế, cơn kích động lộ rõ trên mặt.

Khoảnh khắc đó hắn thậm chí nổi sát tâm, nếu không thì mình giết phăng thằng nhãi này, sau đó chạy đi đâu thì chạy.

Nhưng tiếp theo lại nghe Ninh Dạ nói: “Ngươi đoán đúng một nửa.”

Một nửa?

Một nửa là sao?

Vạn Thương Sinh không hiểu.

Ninh Dạ đã nói: “Vạn trưởng lão, đầu tiên ngươi phải hiểu một chuyện. Ninh Dạ ta chỉ là người thay mặt chưởng giáo đàm phán với ba phái ở đây, bản thân ta không thể quyết định thay cho Hắc Bạch thần cung.”

Vạn Thương Sinh ngớ người, biết y nói vậy cũng không sai.

Ninh Dạ xuất hiện ở đây, nói trắng ra là Hà Sinh Mặc đang trốn việc.

Hắn không muốn trở mặt với ba phái lại không biết nên xử lý thế nào. Ngay lúc này thì Ninh Dạ lại nói để ta, ta chỉ là tiền bối, nếu ta làm hỏng chuyện ngài còn có thể ra mặt dàn xếp tình hình. Hà Sinh Mặc cảm thấy y nói vậy cũng có lý nên thẳng thắn giao cho y.

Nhưng thật ra nếu Ninh Dạ đưa ra quyết định gì, vẫn phải được đám người Hà Sinh Mặc gật đầu mới được.

Tuy Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh không dính dáng gì tới sự vụ môn phái trong Hắc Bạch thần cung, nhưng tốt xấu gì cũng là Niết Bàn. Bây giờ Lôi Trường Sinh và Khương Hồng Hào đã chết, hai người này vừa là căn nguyên tai họa vừa là cột trụ chống trời, có ảnh hưởng khá lớn đối với sự vụ trong Hắc Bạch thần cung.

Trong tình huống như vậy, làm sao Ninh Dạ lại dễ dàng giao Vạn Thương Sinh ra được?

Đây chính là một nửa mà Ninh Dạ nói.

Vạn Thương Sinh nói: “Nhưng ngươi ủng hộ giao ta ra đúng không? ’

“Đúng vậy!” Không ngờ Ninh Dạ lại thẳng thắn thừa nhận.

“Khốn kiếp!” Vạn Thương Sinh tức giận chỉ muốn đập chết Ninh Dạ, nhưng Tăng Hiển Sơn đã ra tay, một làn gió nhu hòa kiềm chế khí thế đang bốc lên của hắn. Tăng Hiển Sơn nói: “Sao Vạn huynh không nghe Ninh Dạ nói tiếp?”

“Còn gì mà nói? Tên súc sinh này dám bán ông đây, ông đây sẽ cho hắn chết trước!” Vạn Thương Sinh mắng.

Ninh Dạ nói thẳng: “Nếu ta không bán ngươi đi, toàn bộ Hắc Bạch thần cung đều gặp nguy hiểm.”

Y giơ ba ngón tay ra: “Trong tình thế trước mắt chỉ có ba trường hợp. Một là Hắc Bạch thần cung thề chết không cúi đầu, thế nhưng Mộc Khôi tông biết bí mật thánh hỏa, nội bộ tứ phái lục đục, các môn phái khác sẽ thừa cơ tấn công, đến lúc đó có thể là bảy đại phái bao vây Cửu Cung sơn.”

Vạn Thương Sinh hừ một tiếng: “Bọn chúng sẽ không làm vậy đâu. Nếu Hắc Bạch thần cung bị hủy diệt thì ba phái còn lại cũng khó mà lo được thân mình.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đạo lý thì ai mà chẳng hiểu, nhưng không phải ai cũng làm theo. Nếu chỉ giảng đạo lý mà có thể đi khắp thiên hạ, thế thì mọi người còn tu tiên làm cái gì nữa?”

Vạn Thương Sinh ngớ người.

Đúng là như vậy.

Năm xưa hắn làm những việc ác đó, chẳng lẽ không biết hậu quả?

Nhưng vẫn làm đấy thôi!

Vì sao?

Lúc đó sảng khoái mà!